- Con đường thiên lý

Chúng ta hẳn có lần trong đời từng băn khoăn, rằng tại sao chúng ta lại sinh ra trên đời vào cái thời điểm này, thời đại này, dưới thân phận này. Tại sao không phải khác đi?
Câu hỏi đó thậm chí là một ám ảnh suốt đời, chứ không chỉ là đôi lần tự vấn. Và chẳng có ai trả lời cả, bạn phải tự biết mình là ai, ý thức về sư tồn tại quý giá của mình, sự duy nhất và chỉ có một lần ấy.

Tất nhiên, ngay cả khi bạn đã ngoài ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, cho đến lúc già nua, chưa bao giờ câu hỏi này hết trở đi trở lại trong những lúc suy tư. Bạn sẽ luôn còn phải ngạc nhiên về chính mình, về cuộc sống. Nhưng tại thời điểm nào đấy, ví dụ như trước cuộc hôn nhân chẳng hạn, bạn biết mình là ai và muốn gì, thế là đủ. Bạn muốn cưới người đó. Bạn đã sẵn sàng. Hoặc khi đặt bút ký một hợp đồng làm việc lâu dài cho một Công ty. Khi một người thân mất đi. Khi chợt nhận ra ta thật côi cút trên cõi đời này. Và ta thật bé nhỏ, đáng thương biết bao! Nhưng sau đó cũng thấy rằng vì thế, mà cái "tôi" của ta thật đáng yêu biết bao!

Chúng ta có một quá trình liên tục tiếp thu tri thức và hoàn thiện thế giới quan, quá trình học tập, cơ thể phát triển, trí óc như một bộ nhớ ghi nhận lưu trữ các dữ liệu và trải nghiệm, nhưng ý thức về sư hiện tồn của mình chỉ đến vào một lúc bất chợt, rõ ràng hay hư ảo. Đó là thời điểm đánh dấu chúng ta đã trưởng thành, đã sẵn sàng dấn thân, tân hưởng trọn vẹn cái thế giới ngoài kia, như nó vốn có với bao nhiêu kỳ thú.

Có thể nói những thất bại của con người trong kinh doanh, công việc, tình cảm, là những nguyên nhân chủ yếu dẫn đến trầm cảm. Nhưng vào lúc gượng đứng dậy, người ta lại thường nhận ra chính mình một cách sung sướng nhất, hoan hỉ nhất, với giá trị thực của mình, và nhân ra đây chính là một cơ hội tốt để thay đổi đời mình.

Với những trải nghiệm quý giá sau mỗi sai lầm hay mất mát, cho dù đôi khi phải trả giá đắt, chúng ta hăm hở đương đầu với những thách thức mạo hiểm mới. Chúng ta ngạc nhiên tìm thấy những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà trước kia, vì mải mê một cái đích đến, chúng ta cắm đầu cắm cổ sải bước, bỏ quên bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ trên con đường. Chúng ta chỉ thấy con đường nhọc nhằn chông gai, mà quên mất chính nó là ý nghĩa cuộc đời. Và thường khi chúng ta phóng nhanh thì chẳng kịp suy nghĩ gì. Khi đi chậm lai, chúng ta sẽ suy nghĩ và chiêm nghiệm tốt hơn, chúng ta tận hưởng.

Khi đó, chúng ta sẽ lăn sâu vào chính mình. Niềm kiêu hãnh sẽ đến, một cách xứng đáng, chúng ta biết sinh mệnh của chúng ta, từng hơi thở giọt máu này, đều cao quý và đẹp đẽ. Dùng cái sự tồn tại này của ta để dâng hiến cho đời, đem lại hạnh phúc và những giá trị cho mọi người. 


Sự tự tin sẽ trở lại, không gì có thể ngăn bạn làm một việc gì đó tốt đẹp, có ích cho xã hội. Phải không nào? Ngay cả một ý nghĩ tích cực cũng đã giúp bạn phấn chấn, khi đó không gì là không thể, giản dị như việc một ai đó bên bạn cũng sẽ vui lây. Niềm tin được vun đắp lớn dần. Bạn nhận ra có rất nhiều người cần đến mình, thậm chí phụ thuộc vào mình. Và làm họ thỏa mãn trở thành một nhu cầu thiết yếu, quan trọng. 

Ví dụ rõ nhất là khi một người tỏ ra ham muốn bạn, bạn thấy mình vẫn còn hấp dẫn người khác giới. Nhưng tình cảm luyến ái nam nữ chỉ là một phần nhỏ trong các mối liên hệ rộng lớn với nhân loại. Sự nổi tiếng là một ví dụ, dù người ta chẳng thể làm gì hết với các mối liên hệ kiểu ấy - ai ai cũng biết ta, điều ấy làm ta hạnh phúc nhất thời, dù ta chả hề biết họ là ai cả.

Thế giới Internet khiến cả thế giới biết đến chúng ta, nên đừng la khi thấy nhiều người không thể thiếu Internet mỗi ngày, giống như là giao tiếp ấy. Chừng nào còn liên hệ với thế giới, ta còn cảm thấy mình tồn tai và có ý nghĩa, dù chỉ là trong thế giới ảo. 


Vậy cuối cùng, ý nghĩa và giá tri của ta là gì? Là bất cứ cái gì có thể. Hãy là một y tá tốt còn hơn là cố gắng trở thành một bác sỹ tồi. Hãy xem mình có thể làm cái gì tốt nhất.

 "Tham vọng quá lớn so với khả năng bao giờ cũng dẫn đến bi kịch".

Có ba giai đoạn trong cuộc đời một con người. Đó là tích lũy để trưởng thành một cách độc lập. Giai đoạn thứ hai là liên kết công tác với những cá nhân khác. Giai đoạn thứ ba là trở thành lãnh đạo. Đừng vội nghĩ nó quá to tát, nó chính là việc ta lớn lên, cưới vợ lấy chồng sinh con, làm chủ gia đình. Thế nên người ta hay nói gia đình chính là hạt nhân của xã hội mà.

Tất nhiên trên thực tế xét về sự nghiệp nhiều người mãi mãi không vượt qua được giai đoạn thứ nhất, và giai đoạn thứ hai cũng khó. Giai đoạn thứ ba thì rất ít người thành công.

Một cá nhân giữ được sự cân bằng không hề dễ. Một gia đình êm ấm cũng đã là khó. Một Công ty duy trì đoàn kết phát triển cân bằng càng khó hơn. Một Tập đoàn lớn mạnh và ổn định phát triển là rất khó. Một quốc gia thì sao? Một Châu lục? Thế giới này thì sao? Có muôn cách tìm đến sự cân bằng, giải tỏa áp lực căng thẳng trong cuộc sống, hay cao hơn nữa, tìm thấy ý nghĩa của số phận mình. 

Tất cả chính là những con đường, thẳng có, vòng vèo có, hay là zíc zắc quanh co, luôn thay đổi mỗi ngày theo mỗi bước chân. Tốc độ ra sao còn tùy tâm trạng và sức khỏe. Điểm xuất phát và kết thúc thì giống nhau. Mỗi người phải tự đi theo cái cách mà mình muốn, vậy thôi.

Nguồn:Sức khỏe gia đình (2008)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét