"Kỹ nữ yêu hoa dồi phấn son,
Động phòng mỗi tối biết bao chồng;
Một đôi tay ngọc ngàn người gối,
Nửa đêm môi son vạn khách hung;
Mang lớp lục màu, trang yểu điệu,
Bày trò giả dối cả tâm trường;
Nghinh tân tống cựu biết bao kẻ,
Nay bộ thướt tha đà ngập ngừng."
(tr. 210)
Đây là bản gốc truyện, một thời ấu niên phải uốn chiếu tổ ong phủ mền che sáng, trốn Ông Thân thương con mà nghiêm khắc, khơi đèn loe lét "dùi mài" đêm thâu... (Mà thời đó - giải phóng vài năm, điện Sài Gòn như thiếu nữ nhà quan..., dầu hôi quý lắm, dân lén lút mua từng xị). Nay nhân duyên gặp lại Pho truyện hay, xin trình quí huynh đệ... coi & chiêm nghiệm: