Vợ chồng mình cưới nhau được hơn hai năm nhưng tình cảm thì dám khẳng định còn nồng nàn và ấm áp hơn hồi yêu nhau nhiều.
Nghe kể chuyện “soái ca” mà mình cũng muốn khoe “soái ca” của mình và cũng muốn nghe nhiều hơn về “soái ca” đời thường chứ không phải trong phim ảnh. Xem Diệp Vấn ngưỡng mộ anh thật nhưng chưa bao giờ mình đem so sánh với “soái ca” nhà mình. Mà có so sánh thì mình vẫn thấy “soái ca” nhà mình vẫn hơn.
Mình năm nay 28 chồng mình 32 tuổi. Vợ chồng mình cưới nhau được hơn hai năm nhưng tình cảm thì dám khẳng định còn nồng nàn và ấm áp hơn hồi yêu nhau nhiều. Nói vậy không phải vì thời gian yêu nhau chưa đủ lâu. Vợ chồng mình gặp, yêu nhau cũng được bốn, năm năm mới cưới đấy.
Ông xã mình không phải khoe chứ cái vẻ cao to, đẹp trai thì ai trong số bạn bè người thân mình cũng phải khen. So với ông xã, mình chỉ được một nửa thôi. Hồi yêu nhau hai vợ chồng thường gọi nhau với biệt danh, cưới nhau về thì ông xã luôn gọi vợ bằng cái tên nghe thôi cũng thấy hạnh phúc rồi: Vợ yêu ơi, yêu ơi, bà xã của tớ à, cưng à..…rồi một câu xưng chồng, hai câu xưng chồng với giọng yêu lắm. Khi có người ngoài xa lạ mà ngại thì vợ ơi.
Mình trêu yêu nhau mấy năm cưới nhau hai năm rồi mà còn gọi thế không ngại, không sợ người ngoài cười à? Thì ông xã tỉnh bơ: “Anh yêu vợ thế nào anh gọi thế thì sao? Ai cười?”
Chuyện chăm vợ thì không hơn ai, nhưng chắc cũng khiến nhiều người phải ghen tỵ. Đi làm về thấy vợ đang nấu cơm thì dù mệt lắm nhưng chắc chắn cũng lạiôm hôn, hỏi có cần giúp gì không hoặc tự biết ý sắp mâm bê cơm lên. Và cuối bữa rửa bát là chuyện bình thường. Rửa với thái độ cực kỳ vui vẻ, vợ có bảo để vợ rửa thì nhất quyết dành phần và khuyên vợ nghỉ ngơi.
Có lần mẹ chồng không ưng nên mắng: “Việc đấy để vợ làm, là đàn ông sao làm ba việc đấy!”. Mình sợ mẹ chồng nên cũng bảo chồng để mình rửa. Song anh vô tư trả lời: “Làm việc nhà nhiều ai chả mệt, những việc đơn giản này ai chẳng phải làm, không làm được việc nhỏ thì làm sao làm được việc lớn, cứ để đấy mình anh rửa”.
Nói vậy thôi chứ không phải ông xã bênh vợ mà cãi mẹ đâu. Anh chỉ nói với mình vậy thôi, còn với mẹ vẫn ý tứ lắm, vì sợ mẹ lại quở trách con dâu. Yêu lắm vì ít nhất thấy chồng cũng là người biết suy nghĩ, không bênh mẹ lại cũng khiến vợ hiểu ra vấn đề.
Không kể những hôm mình mệt thì chuyện quét, lau nhà hay giặt quần áo, chăn màn là chuyện bình thường. Chẳng cần phải nói gì đâu, chỉ cần ngỏ lời “anh giúp em nhé” thì mình thề chưa bao giờông xãtừ chối. Có khi thương chồng, không muốn để chồng làm một mình, thì làm gì mình cũng rủ làm cùng vừa trò truyện, trao đổi lại chia sẻ được bao điều.
Có những lần về quê, ở nhà không có bình nóng lạnh, mùa đông cái việc đun nước bếp củi, xách nước vào nhà tắm cho vợ thì là thói quen của ông xã nhà mình luôn. Chẳng cần vợ nhờ nhưng biết tính vợ không đun được bếp củi nên cứ tự giác làm tất.
Mình chỉ việc sắp quần áo và vào tắm thôi. Đương nhiên là sắp quần áo thì vẫn phải có cả của vợ, của chồng, bởi ông xã mình thích tắm cùng vợ. Vì việc này mà vợ chồng mình bị mọi người trêu đùa nhiều lắm. Nhưng nghĩ cũng chẳng sao, hiểu nhau và chiều theo sở thích của nhau cũng gọi là tình yêu rồi.
Về ăn uống thì chăm vợ thôi rồi, chỉ cần vợ nói thèm món gì thì kiểu gì cũng thu xếp thời gian làm cho vợ ăn hoặc đưa vợ đi ăn. Lương tháng không nhiều, đưa cho vợ hai phần ba, giữ lại một phần ba chi tiêu cá nhân nhưng sẵn sàng chi gần hết chỗ tiền riêng ấy đưa vợ đi ăn.
Có bữa mình thèm ăn tôm, cua biển, ông xã tranh thủ ngày rảnh đi mua về cho mấy cân, ngồi bóc cho mình ăn đến khi chán. Đi ăn tiệc mà có tôm thì cái việc bóc vỏ cho vợ là chuyện đương nhiên với ông xã. Rồi xa nhau gọi điện thoại lúc nào cuối câu cũng là “Yêu vợ nhiều nhé” và hôn gió theo vài cái.
Tuy từ hồi yêu nhau chưa bao giờ mình được tặng hoa, quà dịp nọ dịp kia hay tổ chức cái gì lãng mạn, bất ngờ. Nhưng mình chưa bao giờ buồn và đòi hỏi vì với mình như vậy đủ để hạnh phúc rồi.
Bù lại biết chồng vậy nên mình chưa bao giờ so sánh ông xã với bất kỳ một ai, luôn yêu bằngtình yêuchân thành và chỉ với những hành động nhỏ như vuốt tóc, chải đầu, chỉnh lại quần áo cho ông xã đi làm và kèm theo cái hôn vội.
Hay đơn giản ngồi bóc, gọt hoa quả cho chồng ăn cũng đủ ghi điểm cộng trong lòng ông xã. Thỉnh thoảng là cái ôm từ đằng sau, cái hôn bất ngờ, quàng tay qua cổ, nũng nịu, giận hờn, khóc thầm cũng đủ để khơi dậy bản năng của người chồng, làm cho ông xã cảm nhận được vị trí quan trọng trong gia đình.
Vì vậy càng chiếm được yêu thương và sự chân thành của ông xã. Chắc chắn không có lý do gì để ông xã không đưa bờ vai vững chắc và cánh tay ấy để che chở, chăm sóc vợ. Trong cuộc sống còn có nhiều điều thay đổi, nhưng biết yêu chân thành, biết nghĩ, sống trao yêu thương, chăm sóc cho nhau thì cuộc sống cũng sẽ mang lại cho mình những hạnh phúc ấy. Và mỗi người sẽ có một “soái ca” của riêng mình. Bằng lòng với những gì mình có là hạnh phúc nhất!
Theo Trí thức trẻ
Nghe kể chuyện “soái ca” mà mình cũng muốn khoe “soái ca” của mình và cũng muốn nghe nhiều hơn về “soái ca” đời thường chứ không phải trong phim ảnh. Xem Diệp Vấn ngưỡng mộ anh thật nhưng chưa bao giờ mình đem so sánh với “soái ca” nhà mình. Mà có so sánh thì mình vẫn thấy “soái ca” nhà mình vẫn hơn.
Mình năm nay 28 chồng mình 32 tuổi. Vợ chồng mình cưới nhau được hơn hai năm nhưng tình cảm thì dám khẳng định còn nồng nàn và ấm áp hơn hồi yêu nhau nhiều. Nói vậy không phải vì thời gian yêu nhau chưa đủ lâu. Vợ chồng mình gặp, yêu nhau cũng được bốn, năm năm mới cưới đấy.
Ông xã mình không phải khoe chứ cái vẻ cao to, đẹp trai thì ai trong số bạn bè người thân mình cũng phải khen. So với ông xã, mình chỉ được một nửa thôi. Hồi yêu nhau hai vợ chồng thường gọi nhau với biệt danh, cưới nhau về thì ông xã luôn gọi vợ bằng cái tên nghe thôi cũng thấy hạnh phúc rồi: Vợ yêu ơi, yêu ơi, bà xã của tớ à, cưng à..…rồi một câu xưng chồng, hai câu xưng chồng với giọng yêu lắm. Khi có người ngoài xa lạ mà ngại thì vợ ơi.
Mình trêu yêu nhau mấy năm cưới nhau hai năm rồi mà còn gọi thế không ngại, không sợ người ngoài cười à? Thì ông xã tỉnh bơ: “Anh yêu vợ thế nào anh gọi thế thì sao? Ai cười?”
Chuyện chăm vợ thì không hơn ai, nhưng chắc cũng khiến nhiều người phải ghen tỵ. Đi làm về thấy vợ đang nấu cơm thì dù mệt lắm nhưng chắc chắn cũng lạiôm hôn, hỏi có cần giúp gì không hoặc tự biết ý sắp mâm bê cơm lên. Và cuối bữa rửa bát là chuyện bình thường. Rửa với thái độ cực kỳ vui vẻ, vợ có bảo để vợ rửa thì nhất quyết dành phần và khuyên vợ nghỉ ngơi.
Có lần mẹ chồng không ưng nên mắng: “Việc đấy để vợ làm, là đàn ông sao làm ba việc đấy!”. Mình sợ mẹ chồng nên cũng bảo chồng để mình rửa. Song anh vô tư trả lời: “Làm việc nhà nhiều ai chả mệt, những việc đơn giản này ai chẳng phải làm, không làm được việc nhỏ thì làm sao làm được việc lớn, cứ để đấy mình anh rửa”.
Nói vậy thôi chứ không phải ông xã bênh vợ mà cãi mẹ đâu. Anh chỉ nói với mình vậy thôi, còn với mẹ vẫn ý tứ lắm, vì sợ mẹ lại quở trách con dâu. Yêu lắm vì ít nhất thấy chồng cũng là người biết suy nghĩ, không bênh mẹ lại cũng khiến vợ hiểu ra vấn đề.
Không kể những hôm mình mệt thì chuyện quét, lau nhà hay giặt quần áo, chăn màn là chuyện bình thường. Chẳng cần phải nói gì đâu, chỉ cần ngỏ lời “anh giúp em nhé” thì mình thề chưa bao giờông xãtừ chối. Có khi thương chồng, không muốn để chồng làm một mình, thì làm gì mình cũng rủ làm cùng vừa trò truyện, trao đổi lại chia sẻ được bao điều.
Có những lần về quê, ở nhà không có bình nóng lạnh, mùa đông cái việc đun nước bếp củi, xách nước vào nhà tắm cho vợ thì là thói quen của ông xã nhà mình luôn. Chẳng cần vợ nhờ nhưng biết tính vợ không đun được bếp củi nên cứ tự giác làm tất.
Mình chỉ việc sắp quần áo và vào tắm thôi. Đương nhiên là sắp quần áo thì vẫn phải có cả của vợ, của chồng, bởi ông xã mình thích tắm cùng vợ. Vì việc này mà vợ chồng mình bị mọi người trêu đùa nhiều lắm. Nhưng nghĩ cũng chẳng sao, hiểu nhau và chiều theo sở thích của nhau cũng gọi là tình yêu rồi.
Về ăn uống thì chăm vợ thôi rồi, chỉ cần vợ nói thèm món gì thì kiểu gì cũng thu xếp thời gian làm cho vợ ăn hoặc đưa vợ đi ăn. Lương tháng không nhiều, đưa cho vợ hai phần ba, giữ lại một phần ba chi tiêu cá nhân nhưng sẵn sàng chi gần hết chỗ tiền riêng ấy đưa vợ đi ăn.
Có bữa mình thèm ăn tôm, cua biển, ông xã tranh thủ ngày rảnh đi mua về cho mấy cân, ngồi bóc cho mình ăn đến khi chán. Đi ăn tiệc mà có tôm thì cái việc bóc vỏ cho vợ là chuyện đương nhiên với ông xã. Rồi xa nhau gọi điện thoại lúc nào cuối câu cũng là “Yêu vợ nhiều nhé” và hôn gió theo vài cái.
Tình yêu và hạnh phúc đôi khi chỉ là cái ôm từ đằng sau hoặc nụ hôn vội trước khi đi làm. (Ảnh minh họa)
Tuy từ hồi yêu nhau chưa bao giờ mình được tặng hoa, quà dịp nọ dịp kia hay tổ chức cái gì lãng mạn, bất ngờ. Nhưng mình chưa bao giờ buồn và đòi hỏi vì với mình như vậy đủ để hạnh phúc rồi.
Bù lại biết chồng vậy nên mình chưa bao giờ so sánh ông xã với bất kỳ một ai, luôn yêu bằngtình yêuchân thành và chỉ với những hành động nhỏ như vuốt tóc, chải đầu, chỉnh lại quần áo cho ông xã đi làm và kèm theo cái hôn vội.
Hay đơn giản ngồi bóc, gọt hoa quả cho chồng ăn cũng đủ ghi điểm cộng trong lòng ông xã. Thỉnh thoảng là cái ôm từ đằng sau, cái hôn bất ngờ, quàng tay qua cổ, nũng nịu, giận hờn, khóc thầm cũng đủ để khơi dậy bản năng của người chồng, làm cho ông xã cảm nhận được vị trí quan trọng trong gia đình.
Vì vậy càng chiếm được yêu thương và sự chân thành của ông xã. Chắc chắn không có lý do gì để ông xã không đưa bờ vai vững chắc và cánh tay ấy để che chở, chăm sóc vợ. Trong cuộc sống còn có nhiều điều thay đổi, nhưng biết yêu chân thành, biết nghĩ, sống trao yêu thương, chăm sóc cho nhau thì cuộc sống cũng sẽ mang lại cho mình những hạnh phúc ấy. Và mỗi người sẽ có một “soái ca” của riêng mình. Bằng lòng với những gì mình có là hạnh phúc nhất!
Theo Trí thức trẻ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét