Cứ mỗi Chủ nhật, tại quán cà phê M trên đường Nguyễn Du, quận 1, TP HCM hoặc quán cà phê S ở đường Nguyễn Lương Bằng, khu Phú Mỹ Hưng, quận 7, lại xuất hiện một nhóm 6 - 7 phụ nữ ở độ tuổi 30 - 40, ăn mặc khá sang trọng.
Thường thì khoảng 11 giờ họ gặp nhau nhưng không phải để bàn chuyện làm ăn hay tán gẫu, mà để mách mối cho nhau, hoặc truyền cho nhau kinh nghiệm "câu tiền" từ những ông Việt kiều già, thích xơi "cỏ non". Nhóm của họ được biết dưới cái tên "Hội câu Sài Gòn".
1. Tôi quen Ái Liên bắt nguồn từ Thu (tên một số nhân vật trong bài đã được thay đổi). Thu là bạn thân của vợ tôi, họ học chung với nhau hồi phổ thông. Sau đó Thu lấy chồng rồi theo gia đình chồng qua Mỹ định cư.
Theo lời Thu thì gần 30 năm ở Los Angeles, California, ông Tâm - chồng cô không về Việt Nam lần nào vì họ hàng trong nước cũng chẳng còn nhiều: "Thế mà đột nhiên 2 năm gần đây, ổng về liên tục, có lần về ở suốt 2 tháng. Hỏi ổng, ổng nói kiếm cơ hội làm ăn nhưng làm ăn gì mà mỗi lần về, ổng mang theo 5 - 7 nghìn "đô", lúc trở qua thì hết sạch nhưng lại không hề ghé thăm bà con bên tôi lần nào…".
Vẫn theo lời Thu, khi quay lại California, ngày nào chồng cô cũng lên mạng chat, ít thì 4 - 5 tiếng, nhiều thì từ sáng tới chiều. Cứ mỗi khi cô đến gần chỗ chồng ngồi thì ông Tâm lại kéo hộp thoại trên màn hình xuống để Thu khỏi nhìn thấy ông đang chat với ai, chưa kể có những cuộc điện thoại, ông thường lẳng lặng ra tuốt ngoài vườn để nghe.
Thu nói: "Tôi 55 tuổi, chồng tôi 65, già rồi, con cái cũng đã lớn, ra ở riêng hết. Tôi chẳng ghen tuông gì nữa nhưng thái độ của ổng - nhất là khi lục trong vali ổng, thấy có cả lọ Viagra khiến tôi không khỏi nghi ngờ nên quyết làm cho ra chuyện".
Và thế là đầu tháng 6 vừa rồi, sau khi gom đủ 3 kỳ lương hưu, ông Tâm lại nói với vợ "về Việt Nam làm ăn". Ngay khi chồng vừa bước vào khu cách ly ở sân bay Los, Thu liền điện thoại cho đứa em họ - là con của người cậu hiện sống ở Sài Gòn. Thu kể: "Tôi cho đứa em biết giờ giấc chồng tôi xuống Tân Sơn Nhất, tôi gửi luôn cả tấm hình chụp ổng lúc ra sân bay Los để nó dễ nhận diện".
Hai ngày sau, đứa em họ gửi Thu một email: "Khi ảnh xuống tới nơi thì có một con nhỏ chừng 30 tuổi, mặc váy trắng đón ảnh. Nó khoác tay ảnh lên taxi, coi bộ thân mật lắm. Hiện giờ ảnh và nó đang ở khách sạn T, đường Lê Anh Xuân, quận 1".
Đọc xong email, Thu gọi mấy đứa con, dặn dò chuyện nhà rồi chấp nhận mua vé giá cao để bay về. Tuy nhiên, khi tìm đến khách sạn T thì quản lý cho biết "Ông Tâm và cô Giang đã trả phòng từ ngày hôm kia, còn họ đi đâu tôi không rõ".
Mở cuốn sổ đăng ký, trong giấy chứng minh nhân dân mà Giang gửi khách sạn để thuê phòng, địa chỉ cư trú chỉ được nhân viên tiếp tân ghi vắn tắt là Vị Thanh, Hậu Giang. Mà đất Vị Thanh mênh mông, biết tìm cô ta ở nơi nào, chưa kể địa chỉ cư trú là một chuyện, còn nó có thường xuyên ở đó hay không lại là chuyện khác.
Hồ sơ của Ái Liên trên trang web VietS.
Hai bữa sau, một buổi tối Thu thất thểu ghé nhà tôi, vừa để gặp lại người bạn cũ là vợ tôi và cũng là để chào từ biệt vì ngày mai Thu về Mỹ. Sau khi kể cho vợ chồng tôi nghe đầu đuôi câu chuyện, Thu nói: "Qua tìm hiểu, tôi biết có một nhóm phụ nữ ở Sài Gòn thường xuyên vào trang web VietS để "câu" những ông già Việt kiều, càng già càng dễ "câu" bởi có lần tình cờ tôi thấy chồng tôi viết thư trả lời cho một con nhỏ trên trang web đó. Tôi nhìn thấy hình nó nhưng chưa kịp nhìn xem ổng viết gì thì vừa thấy tôi, ổng tắt máy. Anh làm báo, tôi nghĩ anh nên tìm hiểu về cái nhóm này để cảnh tỉnh mấy ông già ham gặm cỏ non".
2. VietS là một trang web kết bạn bốn phương miễn phí.
Đến thời điểm này nó đã có gần 100 nghìn người - chủ yếu là người Việt ở khắp nơi trên thế giới, cả nam lẫn nữ - đăng ký làm thành viên. Thủ tục đăng ký cũng rất đơn giản, chỉ cần điền thông tin cá nhân mình vào bản mẫu, kèm theo một hay vài tấm hình là xong. Còn những thông tin ấy có chính xác không, hình có phải là hình thật của người đứng ra đăng ký hay không thì… trời biết!
Công bằng mà nói trên trang web ấy, ngoài những người thật sự có nhu cầu giao lưu, kết bạn, thì cũng không thiếu những gái mại dâm, gái chat sex mượn VietS để hành nghề, cũng như những nhóm "thợ câu" dùng nó để "câu" những ông Việt kiều "5 bó, 6 bó", thậm chí là "7 bó" miễn họ có tiền, đồng thời chịu móc tiền ra.
Để tìm hiểu về cái nhóm mà Thu nói, tôi vào VietS tạo một hồ sơ, trong đó tôi là "Việt kiều 60 tuổi, tên David Chương, sống ở thành phố Miami, bang Florida, Mỹ. Vợ đã mất, có 2 con cũng đã lập gia đình nên muốn tìm một bạn gái ở Việt Nam để tâm sự những lúc buồn vui". Tiếp theo, tôi lấy hình của một người đàn ông châu Á, già nhưng nhìn vẫn còn phong độ lắm, dán vào.
Hồ sơ tôi tạo hôm trước thì chỉ 3 hôm sau, trong hộp thư của tôi ở trang VietS đã xuất hiện 6 email làm quen. Trong 6 email ấy, tôi đặc biệt chú ý đến một cô tên là Ái Liên.
Mở hồ sơ của Ái Liên ra coi, ngoài tấm hình chân dung khá xinh xắn, cô ta giới thiệu: "30 tuổi, độc thân. Nghề nghiệp nhân viên văn phòng, muốn kết bạn với những người ở phương xa để giao lưu học hỏi", còn trong email cô viết cho tôi thì lời lẽ rất dễ thương: "Anh thân mến, hôm nay tình cờ vào VietS, thấy profile của anh nên em viết những dòng chữ này gửi đến anh, hy vọng sự quen biết với em theo thời gian sẽ giúp anh quên đi sự cô đơn, vơi đi mọi nỗi buồn…".
Ngày qua ngày, thư đi thư lại, Ái Liên cho tôi nickname của cô rồi rủ tôi vào chat để có thể "nói chuyện trực tiếp với nhau chứ ngày nào cũng đợi thư anh, chắc em đau tim quá". Chao ơi, với những dòng chữ tình tứ như thế, chả trách lắm ông Việt kiều "6 bó, 7 bó" tự nguyện biến thành "cá", để cho cái "hội" này thả cần buông câu. Tạo một tài khoản trên Yahoo, tôi dành nguyên buổi sáng Chủ nhật chat với cô.
Phải công nhận Ái Liên là một "thợ câu" có nghề, những câu hỏi cô ta đặt ra với tôi về nghề nghiệp, về nhà cửa, xe cộ, về mức lương hưu, về số tiền tôi đã dành dụm, được hỏi rất khéo léo, hỏi mà cứ như không hỏi. Gần 12 giờ trưa, tôi kết thúc bằng câu: "Bên đó giờ này cũng nửa đêm rồi. Thôi em ngủ đi để giữ sức khỏe, anh đi ăn". Đáp lại, cô ta viết: "Anh cho em số phone để mỗi lúc nhớ anh, em gọi".
Một cô trong "Hội câu Sài Gòn" ra sân bay Tân Sơn Nhất đón “người tình già”.
Tôi nhanh tay tắt máy, làm như không đọc được câu này. Tôi biết cô ta xin số điện thoại để xác định tôi có thật là đang ở Mỹ hay không vì khi chat, cô ta đòi xem dung nhan tướng mạo của tôi qua webcam nhưng tôi trả lời: "Laptop của anh là đời cũ, không có camera. Để bữa nào rảnh anh mua cái mới". Còn gọi sang Mỹ hay bất cứ một quốc gia nào bằng giao thức Internet thì những cô "thợ câu" này quá rành, tuy hơi chậm một chút nhưng không tốn kém.
Đã nhập vai thì nhập cho trót, tôi soạn một email gửi anh Quyên Ca, là cộng tác viên của tôi ở Orange County, bang California, Mỹ. Trong thư, tôi kể rõ mọi chuyện rồi đề nghị anh đóng thế tôi qua điện thoại để tôi lấy tư liệu viết bài.
Trả lời tôi, anh viết: "Ok, mày cứ cho nó số phone anh. Anh sẽ diễn. Nhưng viết bài xong mày nhớ gửi anh một bản, anh đăng trên tờ Calitoday để mấy ông "6 bó, 7 bó" ham của lạ ở bên này biết mà đề phòng".
Tối, tôi vào Yahoo messenger, gửi cho Ái Liên số điện thoại kèm lời giải thích "vừa nhìn thấy em hỏi xin số phone thì anh đã lỡ tay tắt máy". Hôm sau, anh Quyên Ca email cho tôi: "Nó dựng anh dậy lúc 11 giờ khuya. Mày coi chừng, con nhỏ này coi bộ siêu lắm. Nó hỏi anh ở Miami, Florida mà sao lại xài điện thoại mã vùng Cali? Anh nói trước kia anh ở Los. Dựa vào những chi tiết mày kể trong thư nên nó hỏi tới đâu, anh trả lời rôm rốp tới đó. Bà mẹ ơi, trước khi cúp máy, nó cho anh số phone của nó, mà là số khuyến mãi 0128450… Nó còn nói nhớ anh rất nhiều rồi hun anh chùn chụt".
Thư đi thư lại, chat chít tới lui. Trong nhiều lá thư, nhiều lần chat, Ái Liên ngỏ ý muốn mời tôi về Việt Nam để cô "có dịp làm hướng dẫn viên, đưa anh đi thăm nơi này, nơi nọ, thưởng thức những món ăn ngon của mọi miền đất nước và cũng để mình có dịp gần nhau". Đáp lại, tôi nói tôi sẽ sắp xếp vì hiện tại, mặc dù "đã nghỉ hưu ở tập đoàn điện thoại iPhone, nhưng anh vẫn làm thêm cho một hãng chuyên sản xuất vi mạch điện tử, hàng tháng cũng kiếm được… mấy nghìn!".
Thế rồi đột ngột, Ái Liên dừng hẳn mọi liên lạc với tôi. 3 ngày, 5 ngày vẫn chẳng thấy cô email hay nhắn tin trên chat. Tôi nghĩ có lẽ cô ta đã phát hiện ra tôi không phải là Việt kiều. Hỏi anh Quyên Ca, anh nói "5 ngày trước nó có gọi cho anh thêm một lần, anh trả lời là anh đang bận vì không thấy mày thông tin gì nữa, anh sợ nói năng trật chìa. Nó hỏi khuya mà anh còn làm gì? Anh nói anh làm ca đêm. Nó chúc anh khỏe, hun anh chóc chóc".
3. Ngày thứ bảy kể từ khi Ái Liên dừng mọi liên lạc, tôi gửi cho cô một tin nhắn, đại ý tôi rất nóng lòng vì không biết cô có đau ốm, hoặc gặp chuyện xui xẻo nào đó hay không mà chẳng thấy cô lên mạng.
Đến tối ngày thứ tám, tôi nhận được email của Ái Liên và sau khi đọc xong, tôi biết cô bắt đầu "buông câu".
Trong thư, cô nói cô cũng rất nhớ tôi nhưng vì má cô bệnh nặng, đang nằm ở Khoa Ung bướu Bệnh viện Chợ Rẫy chờ mổ nên cô không còn lòng dạ nào mà viết cho tôi: "Bác sĩ nói má em bị ung thư tử cung, bây giờ phải mổ. Nghe nói tiền mổ, tiền thuốc men, tiền vô hóa chất lên tới 60 - 70 triệu nên em buồn quá vì lấy đâu ra số tiền đó ngay được".
Cuối thư, cô than thở: "Bây giờ nếu có ai "mua" em, chắc em cũng phải bán mình để cứu má".
Cái mồi "má em phải mổ" chỉ là một trong hàng chục cách mà "Hội câu Sài Gòn" dùng để câu những tờ đôla của những ông Việt kiều bạc tóc nhưng lại nhẹ dạ, cả tin. Sau này, khi đã tiếp cận được với một vài nhân vật trong hội, tôi mới biết họ còn nhiều cách moi tiền siêu hơn nữa! Làm ra vẻ hết sức thương cảm cho hoàn cảnh của cô, tôi email "anh rất muốn về để cùng em chăm sóc má nhưng anh chưa xin nghỉ phép được. Ở Sài Gòn anh có người bạn thân, năm ngoái anh ấy mượn anh 50.000 USD để mua nhà, cần lấy lại lúc nào cũng được. Nếu em không ngại, anh sẽ cho anh ấy số điện thoại của em để ảnh liên lạc với em, đưa tiền để em lo mổ cho má".
Email gửi xong, chỉ nửa tiếng sau tôi nhận được trả lời.
Trong thư, Ái Liên hỏi tôi sao không gửi tiền trực tiếp cho cô mà lại qua người khác? Tôi nhắc lại rằng bạn tôi còn nợ tiền tôi, mà cả 2 người đều cùng ở Sài Gòn nên chuyện giao nhận tiền bạc vừa nhanh, lại vừa thuận tiện.
Cuối cùng, Ái Liên đồng ý.
Để kiểm chứng, tôi gọi cho một bác sĩ quen ở Bệnh viện Chợ Rẫy và sau khi biết chắc trong hơn nửa tháng qua, Khoa Ung bướu không có bệnh nhân nào là phụ nữ lớn tuổi nhập viện vì ung thư tử cung, đang chờ mổ, tôi báo cho anh Quyên Ca biết "nhiệm vụ của anh đến đây là chấm dứt".
Nghe tôi dặn xong, anh cười: "Anh cũng đang tính email cho mày.
Hồi sáng, trước khi mày email cho nó, anh gọi nó vì chẳng lẽ mình là Việt kiều mà lại tiếc tiền điện thoại. Mày biết không? Nói câu trước câu sau, nó khóc sụt sùi như mưa tháng bảy. Nó kể anh nghe là bác sĩ kêu về lo tiền mổ lẹ đi, chứ không thì không kịp (?!)".
Về phần tôi, kể từ giờ phút ấy, tôi khai tử Việt kiều David Chương rồi trong vai bạn thân của David Chương, tôi bắt đầu tìm hiểu thực tế về nhóm "Hội câu Sài Gòn"…
1. Sáng thứ bảy, tôi gọi đến số máy của Ái Liên mà anh Quyên Ca đã chuyển cho tôi. Thoạt đầu, giọng cô có vẻ ngập ngừng nhưng khi biết tôi là bạn thân của "Việt kiều David Chương" thì cô đổi tông ngay. Sau vài phút trò chuyện, cô mời tôi trưa mai - Chủ nhật, gặp cô tại quán cà phê M. trên đường Nguyễn Du, quận 1, TP HCM.
"Thôi, khỏi phiền anh nữa, để em gọi anh Chương…".
10 giờ 45 phút sáng Chủ nhật, đang trên đường đến cà phê M. thì điện thoại tôi báo có tin nhắn. Mở ra xem, đó là tin nhắn của Ái Liên: "Em xin lỗi vì sự thay đổi này. Mời anh qua quán cà phê S ở đường Nguyễn Lương Bằng, khu Phú Mỹ Hưng, em đợi".
Gần 11 giờ 30, tôi đến cà phê S, một quán khá sang trọng. Sau khi điện thoại để biết chỗ Ái Liên đang ngồi, tôi đến bàn cô. Ái Liên ở ngoài khác hẳn với tấm hình cô dán trong hồ sơ trên trang web VietS nhưng tôi vẫn phải công nhận cô khá đẹp, chỉ mỗi tội là cô hút thuốc lá như ống khói tàu. Suốt cuộc chuyện trò, cô hỏi tôi về "David Chương" và dĩ nhiên là tôi trả lời làu làu. Ngược lại, cô cũng kể về "David Chương" y như cô là người yêu của ông Việt kiều "6 bó" - nhưng chưa hề tồn tại trên cõi đời này: "Tụi em không phải là gái mại dâm đứng đường, gái gọi hay thứ gì đại loại như thế...".
Ái Liên khẳng định với tôi: "Tụi em chỉ làm quen với các anh Việt kiều rồi nếu mấy ảnh về Việt Nam thăm nhà hay du lịch, tụi em tình nguyện làm người hướng dẫn".
Tôi hỏi: "Hướng dẫn như vậy thì có thù lao gì không?".
Ái Liên cười: "Tùy lòng hảo tâm của mấy ảnh chứ em đâu đòi hỏi, chủ yếu là mở rộng giao lưu, thêm bè thêm bạn thôi mà".
Cuối cùng, cô đi thẳng vào vấn đề:"Anh Chương nói là anh sẽ đưa tiền cho em để em lo cho má em…".
Tôi hỏi má cô hiện nay đang nằm khoa nào, phòng nào, giường số mấy ở Bệnh viện (BV) Chợ Rẫy thì cô đáp:"Em chưa đưa má vào vì chưa đủ tiền".
Tôi nói, đại ý sáng mai tôi sẽ cùng cô đưa má cô vào BV, và tôi sẽ lo toàn bộ viện phí thì cô có vẻ bực dọc:"Má em đang ở dưới quê".
Tôi nói tiếp: "Vậy em về quê đưa má lên đi".
Lần này Ái Liên đứng dậy, mặt cau có: "Thôi, khỏi làm phiền anh nữa, để em gọi anh Chương. Ảnh nói vì anh thiếu nợ ảnh nên em mới gặp anh chứ không thì ảnh chuyển tiền về cho em từ bữa kia rồi".
Tôi cố nín cười. Đúng lúc đó một cô gái khác, tuổi xấp xỉ 40 bước đến: "Ê Phượng, thằng chả email cho mày chưa, cái lão ở Thụy Sĩ đó?". Tôi thấy mặt Ái Liên - bây giờ là Phượng - hơi tái đi: "Ủa, chuyện đó ăn nhằm gì tới bà mà bà thắc mắc".
Rồi Phượng bước thẳng, không buồn chào tôi. Đến chiếc ghế sắt đặt cạnh bức tường gần cổng ra vào dành cho nhân viên bảo vệ, Phượng ngồi xuống, móc điện thoại bấm nhoay nhoáy. Một lát, chắc là không liên lạc được, cô ra bãi để xe, leo lên chiếc Air Blade màu đỏ phi một lèo.
Tôi chào, cười xã giao với cô gái vừa mới hỏi Phượng rồi mời cô ngồi, trong đầu thầm nghĩ thế là xôi hỏng bỏng không. Người duy nhất có thể giúp tôi khai thác về "Hội câu Sài Gòn" là Phượng thì xem như đã đứt bóng! Tuy nhiên, lần này tôi gặp may. "Nhìn anh chắc không phải Việt kiều?". Tôi gật đầu. Cô gái - mà sau đó tôi biết tên là Nhi - nói tiếp: "Mọi bữa tụi nó đi cả hội nhưng bữa nay nó đi một mình. Anh mà là Việt kiều thì chắc con Phượng nó luộc anh rồi".
Nhắm có thể tìm hiểu "Hội câu Sài Gòn" từ Nhi, tôi kể vắn tắt cho cô nghe chuyện Phượng quen David Chương, bạn tôi, rồi chuyện má Phượng bị ung thư, chuyện David Chương nhờ tôi đưa tiền cho Phượng. Nhi cắt ngang lời tôi: "Vậy anh đưa cho nó chưa?". Tôi lắc đầu, tôi bảo sẽ cùng Phượng đưa má cô ta vào BV rồi tôi thanh toán toàn bộ viện phí, lấy hóa đơn gửi qua Mỹ cho bạn tôi thì Nhi cười khẩy: "Má nó giờ này đang đánh bài tứ sắc ở nhà chứ ung thư ung trứng gì".
Theo lời Nhi, "Hội câu Sài Gòn" của Phượng gồm 6, 7 người, đôi lúc lên đến 10 người, tất cả đều có học, nhiều người nói tiếng Anh như gió: "Em cũng tham gia với tụi nó…" nhưng có lẽ biết mình nói hớ nên Nhi thòng thêm: "Mà thấy kiểu này không thọ nên em rút lui lâu rồi". Vẫn theo lời Nhi, những cô trong nhóm "Hội câu Sài Gòn" thường xuyên săn lùng con mồi trên các trang mạng kết bạn bốn phương như VietS, VietCute, Twoo, Badoo…
Hễ thấy ông Việt kiều nào cỡ từ 50 - 60 tuổi trở lên, lai lịch, nghề nghiệp coi được - nghĩa là khả năng có "đôla" là họ tạo hồ sơ làm quen: "Quá trình làm quen thì cũng y như ông bạn anh vậy - cũng bắt đầu từ email, cũng chat. Con Phượng anh gặp hồi nãy chẳng hạn, có thời gian nó quen 9 ông, có ông nó là em kết nghĩa, có ông nó là cháu tinh thần và có ông nó là người yêu bé bỏng. Anh mà thấy nó chat anh mới kính nể. Cùng một lúc, nó chat với cả… 9 ông nhưng ông nào cũng tưởng nó chỉ chat với một mình ổng".
Khác với gái mại dâm, gái chat sex kiếm tiền bằng cách cởi quần áo ra rồi kêu con mồi nạp thẻ cào điện thoại để được xem cởi tiếp, "Hội câu Sài Gòn" khi chat ăn mặc khá kín đáo và chỉ làm như vô tình để hở những chỗ cần hở, nói năng rất tình cảm, lịch sự. Khi biết chắc cá đã cắn câu, họ đột ngột không liên lạc nữa để tạo cho con mồi tâm lý lo âu, thắc mắc. Sau đó họ mới đưa ra lý do "má em bệnh", hoặc "em bị mất xe", hoặc "em bị giật cái túi xách, mất điện thoại, laptop, mất giấy tờ, mất hết cả tiền", "em bị tai nạn", "nhà em bị bão thổi sập"…
Và thế là không nhiều thì ít, những đồng đôla bay về. Nhi kể có ông Việt kiều "7 bó" ở Mỹ, sau thời gian quen nhau trên mạng với một cô trong "hội", ông về Việt Nam để gặp người tình trong mơ. Qua vài lần đi chơi, ăn uống với nhau, cô gái bé bỏng của ông than thở, rằng đi làm mà không có xe, phải đi xe buýt cực muốn chết. Ông hỏi chiếc xe gắn máy bây giờ khoảng bao nhiêu tiền, cô nói mua xe mới đắt lắm nhưng cô có người bạn đang muốn bán lại chiếc Dylan, hồi đó mua gần 100 triệu nhưng vì là chỗ thân tình nên bạn cô "để rẻ" cho cô 60 triệu thôi.
Vậy là, ông Việt kiều móc túi đưa cô 3.000 "đô" mà không hề biết chiếc Dylan đó là hàng nhái của Tàu, chủ nhân của nó đã chạy đến rệu rã và rao bán với giá chỉ 6 triệu bạc. Thế đã hết đâu, trước khi mua, cô ta gặp chủ xe đặt điều kiện là sau 1 tháng cô ta sẽ bán lại với giá… 3 triệu đồng! Tới hồi ông Việt kiều về Mỹ hôm trước thì hôm sau, chiếc Dylan Tàu lại hồi quy chính chủ!
2. Sống bằng nghề "câu" thông qua email, chat chit nên thường thì đêm nào cũng vậy, các cô trong "Hội câu Sài Gòn" chat với những người tình già đến 2, 3 giờ sáng.
Gần trưa ngủ dậy, sau khi trang điểm, họ hẹn nhau tại một quán cà phê nào đó để trao đổi "kinh nghiệm nghề nghiệp". Với các cô, con mồi lý tưởng nhất là những con "cá" già, vợ chết hoặc đã ly dị, càng già càng dễ câu. Nhi nói: "Nhưng cũng có số anh ơi. Có đứa gửi 10 thư thì được trả lời cả 10 thư. Có đứa đêm nào cũng thức nhưng suốt năm bảy tháng mà chẳng có "cá" nào đoái hoài, túi lúc nào cũng “rỗng".
Tôi hỏi trong "Hội câu Sài Gòn" có cô nào tên Giang, quen với một Việt kiều Mỹ tên Tâm?". Nhi nhíu mày suy nghĩ rồi hỏi lại tôi: "Anh tả hình dáng nó coi". Tôi lắc đầu không biết vì tôi đã gặp lần nào đâu, chỉ biết Giang là tên thật trong giấy tờ. Nhi nói: "Tụi nó mỗi đứa có cả chục tên. Như con Phượng chẳng hạn, quen với bạn anh nó lấy tên Ái Liên, quen với Việt kiều Đậu nó lấy tên Hoài Thương, ngay cả tên Phượng cũng không biết có phải tên thiệt của nó không nữa".
Câu chuyện càng lúc càng sôi nổi vì dưới mắt Nhi, tôi và bạn tôi - David Chương suýt chút nữa là nạn nhân của "Hội câu Sài Gòn". Năm ngoái trong hội này có một cô tên Yến trúng quả rất "đậm". Số là khi lên mạng, Yến gặp được một ông Việt kiều xấp xỉ "7 bó" ở Ottawa, Canada. Chẳng hiểu cô ta tán tỉnh thế nào mà chỉ một thời gian ngắn "yêu nhau", mỗi tháng ông "kiều" này đều đặn gửi về cho cô 2 "vé". Được hơn nửa năm, ông bay về Việt Nam gặp Yến.
Nhi kể: "Mặc dù nó không kể nhưng cả hội đều biết nó câu được "con cá mập" qua việc nó mua chiếc xe Piaggio Liberty, mua điện thoại iPhone, đồng hồ Omega, dây chuyền vàng cùng một mớ quần áo, giày dép mới. Căn phòng ở mướn của nó có tivi đời mới, tủ lạnh, bếp ga".
Chưa hết, biết chắc 6 tháng mùa đông ông già này rất khổ sở vì bệnh thấp khớp nên Yến đưa ông ta đến xem một lô đất rồi nói rằng đấy là đất của cô, chỉ vì cô chưa có tiền chứ nếu không, cô sẽ cất một căn nhà rồi cứ đến mùa đông, ông về ở với cô cho ấm cúng!
Với các cô “thợ câu”, Việt kiều càng già càng dễ “câu”.
Một tháng sau, ông Việt kiều trở lại Canada rồi chuyển cho Yến tổng cộng 60.000 USD để xây nhà, mà là chuyển "chui". Nhưng sau nhiều lần giục cô gửi hình nhà cửa qua cho ông xem mà Yến vẫn cứ lờ đi như không biết, ông bèn nhờ một người quen đến tận nơi tìm hiểu. Lúc biết miếng đất đó là của người khác, còn cô người yêu bé bỏng thì đã xóa hồ sơ trên trang web VietS, gửi email cô không trả lời, số điện thoại cũng không liên lạc được thì ông "kiều" Canada mới té ngửa bởi lẽ phần lớn tiền dành dụm từ lương hưu, ông đã đổ vào căn nhà trong mơ cả rồi. Bây giờ “bắc thang lên hỏi ông trời, đem tiền cho gái có đòi được không”.
Mở điện thoại cho tôi xem hình ông già này và Yến vai kề vai, má kề má trong dịp Yến mời cả hội đi ăn lúc ông mới từ Canada về, Nhi nói: "Anh để ý quần áo nó coi, lèng xèng hết sức. Vậy mà chỉ vài tuần sau - Nhi cho tôi xem tiếp tấm hình Yến ngồi vắt vẻo trên chiếc Piaggio - nó lột xác y như chuyện thần tiên".
Trong suốt cuộc nói chuyện, Nhi có vẻ rất ghét Ái Liên (Phượng) vì mỗi lần nhắc đến cô này, Nhi lại nói bằng một giọng khá hằn học. Có lẽ vì thế mà lúc thấy tôi ngồi với Phượng, Nhi đã hỏi về "lão già Thụy Sĩ" một cách cố ý chứ chẳng phải vô tình. Chắp nối những tình tiết mà Nhi kể, tôi hình dung ra câu chuyện: Nhi câu được ông Việt kiều 71 tuổi, tên Đ., đi học bên Mỹ từ trước giải phóng rồi ở lại làm chuyên viên lắp ráp máy bay cho Hãng Boeing, giờ nghỉ hưu. Mỗi năm, ông Đ. chỉ ở Mỹ 6 tháng còn 6 tháng ông về Việt Nam ăn chơi nhảy múa.
Một bữa, ông cùng bạn bè đến một quán vọng cổ "hát với nhau" ở quận 5 thì gặp Nhi, là "đào" của quán này. Thấy ông già "7 bó" mỗi lần vào hát lại vung ra vài ba triệu, Nhi chủ động tấn công. Đang trong giai đoạn thả mồi bắt cá, chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà Nhi lại mời ông Đ. đi ăn sáng với "Hội câu Sài Gòn" nên ông lọt vào mắt xanh của Phượng.
Do Phượng trẻ hơn, xinh hơn, lại khéo chiều chuộng hơn nên chưa đầy 2 tuần lễ, ông Đ. “bái bai” quán vọng cổ của Nhi rồi thuê một căn hộ trong khu Phú Mỹ Hưng, đưa Phượng về sống mặc dù ông vẫn còn một căn nhà to đùng ở mặt tiền đường Lạc Long Quân, quận Tân Bình, do con trai và con dâu ông trông nom. Sau hơn 1 năm, số tiền dành dụm trong tài khoản của ông ở ngân hàng hầu như hết sạch. Nhi nói, giọng rất cay cú: "Con Phượng hốt của cha già đó không dưới 50.000 USD".
Chưa xong, lúc gần hết tiền, chẳng hiểu có phải Phượng xúi hay không mà ông Đ. về kêu con… bán nhà, ông sẽ chia cho vợ chồng thằng con một nửa. Vẫn theo lời Nhi: "Nhà ổng kêu giá 11 tỉ mà không biết bán được chưa. Bữa nào rảnh anh ghé tới hỏi coi, ổng thường có nhà lúc 3, 4 giờ chiều... Em nói thiệt chứ không nói xạo".
Để kiểm chứng lời Nhi, 4 giờ chiều Thứ tư tôi ghé địa chỉ mà Nhi đã cho, giả như người đang tìm mua nhà. Đúng như Nhi nói, ông Đ. ở trần, mặc quần short tiếp tôi. Ông hỏi ai giới thiệu mà biết nhà ông đang cần bán? Tôi trả lời "Dạ nghe… Hoài Thương nói". Ông già "7 bó" trố mắt nhìn tôi: "Cậu quen Thương hả?" rồi mời tôi vào, dẫn đi coi từng phòng: "Có người trả tôi 10,6 tỉ mà tôi chưa bán. Cậu là người quen nên tôi nói thiệt, chắc giá 10,7 tỉ, không bớt đồng nào. Nếu cậu OK thì bữa nào đặt cọc rồi làm giấy tờ".
Đến tối, lúc đang ngồi viết bài này thì điện thoại tôi reo, trên màn hình là số của Phượng. Cầm máy lên, tôi nghe cô hỏi: "Bữa qua đến giờ anh có liên lạc được với anh Chương không?". Tôi đáp: "Có email cho ảnh để kể về chuyện vì sao chưa đưa em tiền". Phượng nói: "Em gọi 3 lần mà ảnh không bắt máy. Mấy lần sau máy lúc nào cũng bận. Em email, nhắn tin cho ảnh cũng không thấy trả lời. Chẳng biết ảnh có đau ốm hay gặp chuyện gì không".
Một lần nữa, tôi lại cố nín cười: "Không có anh Chương thì vẫn còn… anh Đ., nghe nói ảnh sắp bán được nhà rồi mà". Đầu bên kia im bặt một lúc rồi giọng Phượng rít lên: "Ê, tôi quen ai thì kệ cha tôi chớ, mắc mớ gì đến mấy người…".
Nửa tiếng sau đó, tôi vào lại trang web VietS thì hồ sơ mang tên Ái Liên đã hoàn toàn biến mất
THEO AN NINH THẾ GIỚI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét