Trong suốt hai năm dài, thay vì hai vò nước đầy, mỗi ngày anh chỉ đem về nhà chủ mình được một vò rưỡi nước mà thôi. Chiếc vò nguyên vẹn rất tự hào về những gì mà nó làm được, nó cảm thấy nó đã làm trọn trách nhiệm mà người ta tạo ra nó. Còn chiếc vò bị nứt lại cảm thấy xấu hổ về điều khiếm khuyết của mình. Nó cảm thấy đau khổ vì mình chỉ có thể hoàn thành được một nửa trách nhiệm của mình mà thôi.
Sau hai năm dài, chiếc vò nứt tự dằn vặt và xấu hổ vì nghĩ mình thất bại, chẳng thể làm trọn việc của mình. Vào một ngày nọ, bên dòng suối, nó buồn bã nói với người gánh nước,
“Tôi cảm thấy xấu hổ về chính mình và muốn nói lời xin lỗi với ông.”
“Tại sao vậy?” Người gánh nước hỏi, “anh cảm thấy xấu hổ về việc gì?”
“Trong suốt hai năm qua, tôi chỉ có thể đem về nhà được một nửa vò nước… Nước đã bị rò rỉ ra từ vết nứt trên người tôi suốt trên đường trở về nhà ông chủ của anh. Bởi vì khiếm khuyết của tôi, mà anh phải chịu vất vả, và anh đã không nhận được công giá xứng đáng cho công sức mà anh đã bỏ ra,” chiếc vò nứt trả lời.
Người gánh nước cảm thấy thương hại cho chiếc vò cũ kỹ, nứt nẻ này. Anh ta nói, “Không sao, hôm nay trên đường mình trở về nhà ông chủ của tôi, tôi muốn anh chú ý đến những bông hoa xinh đẹp mọc bên đường.”
Và quả thật, Khi leo lên những dốc đồi, chiếc vò nứt chú ý thấy những ánh nắng ấm áp đang chiếu rọi lên những bông hoa rực rỡ bên đường, và nó lấy làm thích thú. Nhưng rồi khi về gần đến nhà, chiếc vò nứt lại tiếp tục buồn bã vì nó nhớ ra mình đã làm rò rỉ hết một nửa vò nước như mọi khi. Thế là nó lại nói lời xin lỗi với người gánh nước về điều này.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét