Để, hay bỏ

Mẹ độc ác, con nhớ mẹ!

 Mẹ có nhớ con không?

“Thai hai tuần tuổi, khỏe mạnh, tốt.” – Một người áo trắng quay sang nhìn mẹ nói. “Để, hay bỏ?” – Một người bên cạnh lạnh lùng nói. Mẹ đã im lặng, “Bỏ”.
Một lần, dù chỉ một lần thôi xin đặt mình vào vị trí của con, mẹ – có dám thử không?
Tháng mười hai, mẹ quyết định bỏ con đi.
Mẹ à, con – là con gái mẹ đây! Hòn máu đỏ đang từng ngày lớn lên trong bụng mẹ, con tưởng tượng ra mọi điều tốt đẹp sẽ đến với con ở cuộc sống bên ngoài kia, bên con có mẹ, có cha.

Mẹ ơi, con đã hình dung ra mọi thứ, con nhận thấy rất nhiều điều, và những thứ ấy đang dần làm con hạnh phúc từng ngày. Con hi vọng và luôn cố gắng, mọi nỗ lực để nhất định nhờ ơn mẹ mang con đến cuộc đời.
Mỗi ngày, thấy ba mẹ vui vẻ, con hạnh phúc biết bao nhiêu.
Hòn máu nhỏ ngày nào trong bụng mẹ, giờ đã lớn dần. Từ khi đến bên mẹ, con đã được hai tuần rồi mẹ à.
Cho đến lúc này, mẹ chưa hề biết con đang trong bụng mẹ. Con luôn hình dung ra cha mẹ sẽ hạnh phúc thế nào, không biết cha mẹ sẽ cười nhiều  thế nào nhỉ, con khao khát được lớn, được giãy dụa, được đưa đôi bàn tay nhỏ bé quơ trong bụng mẹ, được cuộn tròn, được nghe tiếng mẹ…
Vậy mà, tám giờ sáng. Mẹ điện cho ba, câu nói lưng chừng và những dòng nước mắt, sao con nghe tiếng mẹ khóc?
Mẹ ơi, con đã lo lắng biết mấy, không biết mẹ đau ở đâu, không biết mẹ đau chỗ nào, con lúng túng không biết con có làm gì đau mẹ không..?
Bao câu hỏi, cứ quanh quẩn bên con, nhưng suy nghĩ ấy chẳng kéo dài bao lâu.
Chỉ một lúc sau đó thôi, con đã thấy ba vội vã đến đây. Thì ra, là mẹ đã biết con ở trong bụng mẹ.
noi-dau-blogtamsuvn-1
À, là mẹ khóc vì hạnh phúc, là mẹ khóc vì vui mừng, con đã nghĩ như thế.
Nhưng…
Mẹ ơi, sao hôm nay tiếng ba không ấm áp như mọi ngày, sao nụ cười vui vẻ mỗi khi đến bên mẹ con không nghe thấy, sao hôm nay ba khác quá, ba không phải là ba mỗi lần con thấy..
Tiếng ba mỗi lúc dồn dập hơn, càng ngày càng gay gắt, và đột nhiên ba im lặng.
Mẹ ơi, sao lại thế? Hôm nay sao không nghe ba mẹ cười, sao mẹ khóc? Sao mẹ cứ khóc mãi…
Giữa tháng mười hai, trời bên ngoài vẫn còn rất lạnh, ba dìu mẹ đứng dậy, khoác vội chiếc áo giày, ba mẹ vội vã ra ngoài.
Đưa con đi cả chặng đường dài, quanh quẩn, lòng vòng, cuối cùng ba mẹ đặt chân lại một phòng khám. Hơi thở mẹ gấp gáp hơn, đặt vội bàn tay lên bụng, rồi nhanh chóng buông thõng, mẹ chậm chậm bước vào.
Hai người, mặc bộ đồ trắng, cứ tiến thẳng tới bên mẹ, rồi mẹ theo họ vào trong.
“Thai hai tuần tuổi, khỏe mạnh, tốt.” – Một người áo trắng quay sang nhìn mẹ nói.
“Để, hay bỏ?” – Một người bên cạnh lạnh lùng nói.
Mẹ đã im lặng, “Bỏ”.
Mẹ ơi!
Thời khắc ấy, con bỗng thấy mình như đang dần phải xa mẹ, hơi thở, nhịp đập và cả giọt nước mắt của mẹ đang rơi, không còn thúc giục con nữa.
Mọi điều giờ đây con nhận thấy, chỉ là một màu đen mịt mờ, một sự tối tăm, u ám, một nỗi đau mà nếu không đặt mình vào vị trí của con, mẹ sẽ không thể nào hiểu hết. Thời gian qua, hai tuần ngắn ngủi, mọi khoảnh khắc bên mẹ con đều đón nhận niềm hạnh phúc, nụ cười, tiếng hát, sự ấm áp khi ba mẹ và con cùng ở cạnh nhau.
Con những tưởng niềm hạnh phúc ấy càng ngày càng trọn vẹn, nhưng chẳng được bao lâu, con sắp không còn hiện hữu nơi này nữa, con sẽ phải xa ba mẹ, xa mãi mãi.
Mẹ ơi, con còn chưa nhận được sự chăm lo của ba mẹ cho con ngày nào. Một ngày thôi, cũng không. Thế giới bên ngoài kia, con chưa một lần được biết đến, chưa được vui và chưa được sống như bao người khác.
Ba mươi phút nằm dài trên bàn mổ, mẹ lặng người, khép dần đôi mắt, để những giọt nước mắt rơi chảy dài trên hai khóe mắt. Bàn tay mẹ, lần đâu tiên con cảm nhận được, rất ấm áp, rất ấm áp mẹ à. Bàn tay run run vẫn cứ ghì chặt lên bụng, nước mắt mẹ cứ mỗi lúc một nhiều.
Nhưng tại sao? Tại sao ba mẹ lại quyết định bỏ con đi?
Không phải mẹ thương con lắm sao?  Không phải mẹ muốn giữ con lại bên mẹ lắm sao?
Hay là, vì bản thân, vì lầm lỡ, vì mẹ chẳng mong muốn có con?
Mẹ ơi, biết bao nhiêu lời con muốn cất tiếng hỏi mẹ, bao lời con muốn nói mẹ nghe, nhưng lúc này con chẳng thể hỏi, con chỉ biết nằm lặng im mà cảm nhận hơi ấm cuối cùng từ mẹ.
Con cảm nhận từ từ sự đau đớn, nó đang dần dần phá hủy cơ thể con, chầm chậm, từng chút, từng chút…
Con muốn gào lên, muốn giãy giụa, con đang đau đớn.
Mẹ ơi, có thể dừng lại, được không, mẹ ơi?
Họ đang khoét sâu vào cơ thể con. Từ bàn chân, bàn tay.. Nó đã bị khoét sâu đến một nửa rồi.
Dừng lại đi, mẹ ơi, con đau lắm.
Đôi chân con chưa một lần được đặt chân xuống để cảm nhận mùi đất, đôi tay con chưa một lần được vươn lên trong không gian thế giới bên ngoài.
Và cả đôi mắt..
Đôi mắt ấy, là của cha mẹ cho con. Con còn chưa kịp mở rõ, vẫn lờ mờ, vẫn vẩn đục. Chưa lần nào con được cảm nhận ánh nắng chói chang của mặt trời.
Giây phút cuối tồn tại trong bụng mẹ, con cựa quậy, con quặn mình trong đau đớn.
Bao nhiêu điều đẹp đẽ trong cuộc sống này lẽ ra con được trải nghiệm. Vậy mà mẹ tự ban cho mình cái quyền huỷ hoại nó đi, chỉ với một từ đầy lạnh lùng: “Bỏ”
Đã có lúc con rất ghét mẹ, mẹ độc ác. Nhưng sao khi con định bỏ mẹ đi, con lại không đi nổi. Vậy là mỗi ngày, con ở bên mẹ. Ở bên mẹ trong khi mẹ chẳng hề biết đến sự tồn tại của con.
Mẹ ơi, con gái mẹ ở đây, nhưng không một mình, bên con còn nhiều bạn lắm, bạn nào cũng như con, chúng con đều bị vứt bỏ, đều đang lạc lõng.
Con đang đến bên mẹ, đến với thế giới mà lẽ ra con được sống, nhưng sự hiện hữu của con nơi này, lại như không có gì hết, vì chẳng ai có thể thấy được con. Ôi! Con chưa từng được cất lên tiếng khóc vỡ òa, chưa từng được lớn lên mà đã bị mẹ lạnh lùng từ chối.
Đôi khi, con căm ghét sự thờ ơ của mẹ.
Đến một cái tên, con cũng chưa một lần được gọi. Về bên mẹ, con lạc lõng nhường nào.
Con đói, con khát, con lang thang, mẹ nào hay biết.
Nhưng…
Con về bên mẹ hàng ngày, nhưng chưa được mẹ một lần ôm vào lòng, chưa được đặt bàn tay bé nhỏ len khuôn mặt mẹ, chưa được mẹ hôn lên đôi má…
Lẽ ra điều con nên làm nhất là bỏ mẹ và đi tìm một gia đình khác. Một gia đình sẽ mang lại cho con sự sống, để con sống trong một hình hài của con người, để con được trân trọng, được yêu thương, được tồn tại với kiếp con người.Nhưng, con chưa làm được. Con sẽ ở bên, đến khi nào mẹ thôi khóc, đến khi nào mẹ nhận thấy sự hiện hữu của con bên mẹ, đến khi mẹ đặt cho con một cái tên, gọi tên con và ôm con, cho dù con chỉ là cảm giác không chân thật.
Sẽ có lúc mẹ nhớ lại rằng, mẹ còn có con, hãy một lần đặt chính mình vào vị trí của con để cảm nhận và đừng khi nào quên con. Mẹ nhé!

http://blogtamsu.vn/me-doc-ac-con-nho-me-me-co-nho-con-khong.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét