Kính Phật xuất tại tâm, vạn nén hương thắp lạy Phật sao sánh bằng tín tâm không thể lay chuyển.
Một bao tàn hương không bằng đồ tể buông đao chính là như thế, Thiện tâm ngoài phó xuất còn phải trải qua thử thách để thấy rõ Chân tâm, chí thành chí thiện mới gặp được Phật vậy.
Cách đây rất lâu có một đôi vợ chồng già, một đời thắp hương bái Phật, tuyên giảng điều thiện, tàn hương thắp cho chư Phật, Bồ Tát tích góp lại đã được một bao tải. Hai vợ chồng tuổi tác ngày cao nên thương lượng với nhau rằng: “Chúng ta thành tâm đến như vậy, tàn hương đã được một bao tải rồi, vậy giờ hãy đi sang Tây Thiên gặp Phật Tổ, vác theo bao tàn hương để bày tỏ lòng thành, nhất định có thể gặp được”.
Thế là hai vợ chồng thu dọn nhà cửa, mang theo tàn hương xuất phát.
Đi được vài ngày, hai vợ chồng nhìn thấy một anh đồ tể đang chuẩn bị giết mổ heo, hai vợ chồng liền nói với anh rằng: “Anh giết mổ heo là không tốt, sẽ tạo nghiệp sát sinh”.
Anh đồ tể nhìn họ rồi mới cất lời hỏi: “Ông làm cái gì vậy, trong túi đựng gì thế kia”.
Hai vợ chồng nói: “Chúng tôi là tín đồ của Phật, cả đời thắp hương cho Phật, tàn hương đã được cả một bao tải rồi, vậy nên chúng tôi muốn đem theo tàn hương này để đi gặp Phật Tổ”.
Đồ tể vừa nghe xong liền vứt bỏ dao, hai tay cung kính hợp thập nói: “Gặp được Phật Tổ thì tốt quá, cầu xin ông bà hãy dẫn tôi đi cùng, tôi cũng muốn được gặp Phật Tổ”.
Hai vợ chồng già nói: “Cậu muốn đi gặp Phật Tổ, nhưng Phật Tổ không nhất định là muốn gặp cậu đâu, vì cậu là người giết mổ heo mà”.
Anh đồ tể van xin, nói: “Tôi sẽ không giết mổ heo nữa, tôi chỉ muốn được thấy Phật Tổ thôi, tôi không sợ gian nan vất vả, tôi có thể vác bao tàn hương giúp ông bà, chỉ cần ông bà chịu dẫn tôi đi cùng, thì có sai tôi làm gì cũng được”.
Hai vợ chồng bàn với nhau một lúc, rồi nói: “Vậy thì cậu hãy vác bao tàn hương giúp chúng tôi vậy, dù sao đến lúc đó, nếu Phật Tổ không chịu thu nhận cậu, thì cậu cũng đừng oán trách chúng tôi”.
Anh đồ tể nói: “Tôi đã thành tâm hướng thiện rồi, ông bà là những người đại thiện đã tín phụng Phật cả đời rồi, chỉ cần đi theo ông bà thì nhất định sẽ gặp được Phật Tổ”.
Thế là ba người cùng tiếp tục đi về hướng Tây.
Đi mãi đi mãi, cuối cùng hai người họ đã đến được chân trời, một con sông lớn chắn ngay đường đi. Nghe người ta nói phía bên kia bờ sông chính là thế giới thiên quốc, qua sông là có thể gặp được chư Phật, chư vị Bồ tát, nhưng con sông này ngay cả lông ngỗng cũng đều không nổi lên được, không biết được là nó rộng bao nhiêu, và sâu bao nhiêu, dùng cái gì để qua sông đây?
Ba người bắt đầu quỳ xuống, thắp hương cầu nguyện, xin Bồ Tát chỉ đường dẫn lối. Một hồi lâu, trên không xuất hiện hào quang sáng chói, Bồ Tát hiện ra nói rằng: “Các ngươi thành tâm hướng Phật, Phật Tổ đều biết hết cả”.
Bồ tát vung nhẹ bàn tay, một trái cà lấp lánh ánh vàng kim từ trên không trung rơi xuống trước mặt ba người, lại nói: “Ai có thể nấu chín quả cà này, Phật sẽ độ người đó đến thế giới thiên quốc của người, hưởng trọn phúc lành”.
Nói xong, Bồ Tát liền biến mất, ba người bái lạy rồi cầm quả cà lên tay xem thử, trong lòng lập tức nguội lạnh một nửa, quả cà làm bằng vàng ròng, sao lại có thể nấu chín được chứ?
Hai vợ chồng già vừa khóc vừa nói: “Vàng tất nhiên là rất có giá trị nhưng làm sao mà nấu chín được đây, mà không nấu chín thì lại không gặp được Phật Tổ… Chúng tôi cả đời thắp hương bái Phật, tích đức hành thiện, lại còn dầm mưa dãi nắng, ăn gió nằm sương không quản nghìn dặm xa xôi đến đây, lẽ nào chỉ vì một quả cà bằng vàng hay sao?”.
Hai vợ chồng khóc lóc mỗi lúc một thương tâm, lúc này anh đồ tể đứng dậy an ủi rằng: “Hai lão nhân gia đừng khóc nữa, nếu Bồ Tát đã bảo chúng ta nấu chín thì nhất định là có thể nấu chín được, chúng ta hãy mau mau bắt nồi lên, rồi kiếm thêm nhiều củi để nấu đi”.
Hai vợ chồng vừa nghe qua, thấy cũng có lý: “Cũng đúng đấy chứ, nếu Bồ Tát đã nói vậy rồi thì chúng ta hãy cùng nhau nấu đi”.
Thế là ba người bắt đầu nhặt củi nấu quả cà này, lần nấu này chính là ba ngày hai đêm, không ngừng nhặt củi thêm nước, nhặt củi thêm lửa, ba người đều mệt đến không còn chút sức lực nào nữa.
Đến đêm thứ ba, thấy quả cà vẫn chưa chín, lúc này hai vợ chồng già bắt đầu nản lòng, oán trách rằng: “Chúng tôi biết bao năm nay, bái Phật tín Phật, Phật nếu không gặp chúng tôi thì hãy trực tiếp bảo chúng tôi trở về là được rồi, cớ sao lại giễu cợt chúng tôi như thế? Quả cà bằng vàng sao lại có thể nấu chín được chứ?”.
Nói xong, hai người quay sang anh đồ tể, bảo rằng: “Tôi thấy quả cà này chẳng thể không nấu chín được đâu, chúng tôi cũng không làm nổi nữa rồi, chúng tôi phải nghỉ ngơi rồi trở về đường cũ đây”.
Anh đổ tể vừa cho thêm nước vừa nói: “Có thể nấu chín được mà, có thể nấu chín được mà, cần phải tiếp tục kiên trì, có lẽ một lát sau sẽ được thì sao”.
Hai vợ chồng cười nhạt một cái, rồi tức giận nói: “Vậy thì cậu nấu một mình đi, chúng tôi đã sống đến từng tuổi này rồi vẫn chưa từng nghe nói ai có thể đem vàng nấu chín bao giờ, nếu cậu nấu chín thì cậu đi gặp Phật Tổ đi, còn chúng tôi thì không được. Chúng tôi đã tích cóp một bao tải tàn hương, vậy mà lại không bằng một tên đồ tể giết mổ heo như cậu hay sao? Chúng tôi đều không nấu chín được, còn cậu nấu chín được sao, thật là không biết tự lượng sức mình”.
Anh đồ tể không chút dao động, nói: “Bồ tát đã nói là nấu chín được thì nhất định có thể, tôi nhất định có thể nấu chín quả cà này”. Rồi anh tiếp tục cố gắng cho thêm củi vào.
Hai vợ chồng già dần dần ngủ say mất, khi trời vừa sáng, anh đồ tể lớn tiếng kêu lên: “Mau đến xem này, mau đến xem này, quả cà đã chín rồi này, lần này có thể gặp được Phật Tổ rồi”.
Hai vợ chồng bò dậy đến xem thử, quả cà bằng vàng quả nhiên đã chín mềm rồi, nhìn thấy bộ dạng vui mừng của anh đồ tể, hai vợ chồng vừa tức vừa oán hận lại vừa tiếc nuối, cầm lấy quả cà liền ném thẳng xuống sông, căm tức nói rằng: “Một bao tải tàn hương của chúng tôi mà còn không gặp được Phật Tổ, đồ tể còn muốn gặp Phật tổ sao? Quả cà không còn nữa, xem ngươi lấy gì để đi gặp”.
Anh đồ tể vừa nhìn thấy quả cà bị ném xuống sông, kêu lớn một tiếng: “Mau vớt lấy quả cà”, một đầu lao xuống lòng sông sâu không thấy đáy, hai vợ chồng già kinh ngạc đến ngây người trước hành động của anh đồ tể, vì quả cà mà ngay cả tính mạng anh cũng không cần, dám lao xuống sông.
Hai người quan sát rất lâu cũng không thấy anh đồ tể nổi lên, nên khẳng định là anh đã bị chết đuối rồi, họ đang suy nghĩ như thế, bỗng nghe thấy trên không trung, nhạc trời réo rắt, Bồ Tát hiện thân chỉ tay về phía con sông, nước sông lập tức tản ra, lại thấy anh đồ tể trong nháy mắt biến thành kim thân Đại La Hán, Pháp tướng trang nghiêm, theo sau Bồ Tát, chân cưỡi trên áng mây lành mà đi.
Một bao tàn hương không bằng đồ tể buông đao chính là như thế, Thiện tâm ngoài phó xuất còn phải trải qua thử thách để thấy rõ Chân tâm, chí thành chí thiện mới gặp được Phật vậy.
Tiểu Thiện, dịch từ Epoch Times
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét