- Bài học tình người từ những chuyến đi nhờ xe của con trai

Chị Bích Châu, bà mẹ Việt hai con hiện ở Melbourne, Australia, đã chúc mừng sinh nhật con trai Andy Tran 17 tuổi bằng một bức thư kể lại câu chuyện ấm áp của chính chàng trai có trái tim nhân hậu của chị. 

Con trai yêu quí của mẹ!
Thời gian trôi thật nhanh. Mới hôm nào mẹ dắt tay con ngày đầu bỡ ngỡ tới trường, vậy mà hôm nay con đã tròn 17 tuổi, chuẩn bị chia tay với mái trường phổ thông để chọn cho mình một hướng đi mới, nhiều thử thách, chông gai hơn, nhưng cũng rộng mở hơn để đạt tới những khát vọng, hoài bão lớn lao hơn mà con ấp ủ.
Có bao điều mẹ muốn dặn dò, gửi trao, chia sẻ cùng con khi bước vào tuổi mới, tuổi mười bẩy đáng ghi nhớ của một đời người. Nhưng rồi, mẹ lại quyết định tặng con một món quà khác, một món quà nhỏ nhưng mang đầy ý nghĩa, mẹ muốn kể cho con nghe một một câu chuyện có thật, kể về chính con, chàng trai rất đỗi yêu thương của mẹ.

Chị Bích Châu và con trai lớn Andy Trần. Ảnh: NVCC.

Câu chuyện bắt đầu vào buổi sáng ấy, cách đây gần hai năm, khi con đứng chờ xe bus đi học ở trước cửa nhà.

Đã thành thường lệ, do bố mẹ sáng sáng lo đưa em đi học, bận đi làm ở thành phố nên đã từ vài năm nay, sáng nào con cũng tự bắt xe bus gần nhà để tới trường, rồi lại tự về không hề có bố mẹ đưa đón.

Sáng đó, trong lúc con đang lơ ngơ đợi xe bus đến, một chiếc xe ô tô của gia đình người bạn cùng trường đưa bạn con đi học chạy ngang qua nơi con đợi xe. Sau này, khi hai gia đình đã qua lại giao lưu thân thiết, họ kể rằng: hôm đó, khi con trai tôi vẫy tay chào con trai anh chị từ xa, tôi có hỏi cậu kia là ai vậy. Con trai tôi nói "đấy là một anh học cùng trường con, trên một lớp, anh ấy chơi đàn ghita ở trường và rất dễ thương". Ông bố kể tiếp: "không hiểu sao tôi thấy cảm tình ngay với cậu bé nhìn rất hiền lành là con của anh chị và chúng tôi quyết định dừng xe lại, đón cháu cùng lên xe tới trường".

Mọi chuyện bắt đầu một cách tự nhiên, không hề sắp đặt và giản dị như thế. Để rồi sau hôm ấy, con nhận được lời đề nghị từ bố mẹ cậu bạn với một qui ước được đề ra: hàng ngày, con cứ ra bến ô tô, nếu xe bus đến trước họ, con đi bus, nếu xe họ tới trước, họ sẽ đón con đi học cùng để khỏi tốn tiền xe bus và đưa xe tới tận cổng trường, không cần đi bộ vào từ bến xe. Bố mẹ nghe con kể lại và xin phép thì cũng đồng ý và vui cùng con. Vì dù sao bố mẹ không thể đưa con đi học và giờ con đã có một gia đình người bạn đi cùng cho vui.

Được vài tuần, qui định tiếp tục được sửa đổi lần hai. Lần này gia đình họ lại có đề nghị: từ giờ con cứ ngồi trong nhà, không cần ra ngoài bến xe đợi bus nữa, vì trời chuyển đông rét rồi, và đằng nào họ cũng chở con trai họ đi học qua nhà mình, nên con cứ đợi khoảng giờ bus đến, họ sẽ đi qua, bấm còi và con chạy ra, rồi tất cả cùng đi. Nếu hôm nào họ không đón được vì một lí do gì, họ sẽ gọi điện báo con từ hôm trước, để con chủ động đón xe bus đi học.

Gia đình chị Bích Châu ở Australia. Ảnh: NVCC.

Thế là mọi chuyện đã diễn ra được hai năm, kể từ cái ngày gặp gỡ tưởng như ngẫu nhiên mà nặng cơ duyên và đầy ân tình ấy. Đã bao nhiêu đổi thay kể từ ngày đó. Con đã lớn thêm hai tuổi, học cao lên hai lớp. Cậu bạn trai đã chuyển trường đi học nơi khác được một năm. Nhưng trường mới của cậu bạn vẫn trên tuyến đường ấy, vậy nên gia đình họ tiếp tục đưa đón con, bởi không muốn để con đi xe bus một mình, sẽ buồn và vất vả hơn, dù chuyện ấy là quá bình thường đối với cậu con trai 15, 16 tuổi, lại là con nhà người khác như con.

Họ vẫn đều đặn đưa đón con. Giờ, trong hoàn cảnh mới, họ phải đi từ nhà sớm hơn, để chở con tới trường, rồi kịp đưa tiếp hai con họ tới một trường khác đúng giờ. Mẹ vui khi mỗi lần nghe con kể chuyện về họ, lúc thì con báo hôm nay cậu bạn hết ốm, sẽ đi học được ngày mai, và họ đã báo sẽ lại qua đón con như thường lệ. Lúc con lại nói, hôm nay trời mưa, họ không nhấn còi từ ngoài đường mà chạy xe lên tận cửa nhà, gọi con ra xe cho khỏi ướt...

Tất cả điều ấy con kể trong niềm vui sướng không giấu diếm qua giọng nói hân hoan, qua ánh mắt rạng ngời niềm vui . Ba mẹ lắng nghe với nỗi xúc động trào dâng trong lòng và âm thầm cảm ơn người bạn học cũ cùng trường và gia đình tuyệt vời của họ.

Hai năm trôi qua, mọi chuyện vẫn thế và dường như trở nên quá đỗi bình thường. Những dịp sinh nhật, những dịp lễ tết, Noel, hai nhà đều cho con cái giao lưu, tặng quà nhau. Và họ luôn khẳng định với ba mẹ rằng con là một chàng trai rất tuyệt vời, rằng cả gia đình họ yêu quí con, kể cả cô em gái của cậu bạn. Và ông bố trong một dịp tặng quà noel đã nói: con anh chị đã trở thành một phần trong trong gia đình họ. Và mẹ hiểu họ yêu con thực sự.

Rồi cách đây hai tháng, con được nghỉ học một buổi vì thầy cô bận họp. Buổi chiều, mẹ đi làm về, con ào ra sung sướng kể cho mẹ: "Mẹ biết không, hôm nay, đúng giờ đi học sáng, con đã ra đường, đứng đợi nhà Jasper. Cuối cùng con đã đón gặp được họ đi qua để vẫy tay chào họ và họ đã nhấn còi chào con".
Khi đó, vừa đi làm về mệt, lại đang buốt thấu vì lạnh do chờ tàu xe về nhà, mẹ bỗng cảm thấy xót xa khi nghĩ con mình ra ngoài chờ đợi trong giá lạnh chỉ để chào nhau và mẹ đã nói trong thái độ không hưởng ứng: "OK, con đã làm thì thôi. Nhưng lần sau mẹ nghĩ, ngày nào con cũng gặp họ rồi, không nhất thiết phải chạy ra ngoài đường từ sáng sớm, lúc trời đông lạnh thế này chỉ để chờ và trao nhau một cái vẫy tay. Kiểu gì ngày mai con chả gặp họ". Con vốn hiền lành, không giải thích lại câu nào, nhưng mẹ đã kịp nhận ra ánh mắt tắt phụt niềm vui của con và nó khiến mẹ suy nghĩ.
Cả tối hôm ấy mẹ cứ băn khoăn vì thái độ im lặng của con. Mẹ đã nói chuyện với ba, đã tự phân tích mọi điều và mẹ hiểu mẹ đã sai. Đối với con, một chàng trai tốt bụng và chân thành, con luôn muốn bộc lộ sự quan tâm và yêu thương như trái tim mách bảo. Và có sai đâu khi con bộc lộ tình yêu với những con người tuyệt vời đáng yêu và đã yêu thương con dường ấy. Và mẹ vẫn chả vẫn dậy con đó sao, rằng hãy luôn bộc lộ tình yêu thương chân thành nhất với những người thân yêu của mình.

Tuy vậy, do sáng hôm sau mẹ bận đi làm sớm, rồi họ lại qua đón con đi học và con vẫn vui vẻ trở lại như bình thường, nên mẹ lại để chuyện này trôi tuột đi.
Và rồi câu chuyện cũng bị mẹ lãng quên giữa những bộn bề lo toan khác, nếu như không có chuyện tiếp theo xẩy ra. Vài tuần sau đó, em Buba bị ốm. Trời đông vẫn lạnh, em bị cảm sốt, không đi học được và mẹ cũng phải nghỉ làm để lo chăm em. Cũng rất vô tình, hôm đó con lại được nghỉ học để ở nhà ôn thi. Sáng đông lạnh, em ốm, mẹ cũng nằm trong chăn cùng em, ngủ nướng. Tiếng gió thổi vù vù nghe rõ ngoài kia khiến mẹ cảm thấy buốt lạnh cả người. Cái buốt lạnh ấy như thấm vào tận trong nhà khiến mẹ ngại ngùng, lười nhác, không muốn chui ra khỏi tầng chăn ấm, nên cứ nán nằm ủ ấm mãi bên em.

Thế rồi, mẹ nghe tiếng con dậy mở cửa phòng, tiếng bước chân con đi dọc nhà rất khẽ, rồi tiếng then cửa bật nhẹ như sợ làm kinh động giấc ngủ của ai. Và con bước ra khỏi nhà khi trời ngoài kia đang đầy gió. Tiếng bước chân con xa dần về phía đường bị che lấp bởi tiếng gió vun vút thổi và tiếng những phanh xe rít khẽ trên mặt đường. Mẹ ngước nhìn đồng hồ, đúng giờ con đi học. Mẹ bỗng thấy tim mình sao nghẹn lại. Mẹ xúc động, mẹ hiểu, con lại ra đường đúng giờ để chào gia đình bạn con. Và con không muốn làm phật ý mẹ nên đã đi rất khẽ. Nhưng con đâu hay, nằm trong phòng ấm, mẹ thấy bội phần yêu thương con biết bao, chàng trai giàu tình cảm và chân thành quá đỗi của mẹ.
Mẹ hiểu con đã lớn thật rồi, con biết mình phải làm gì và đã hành động như chính những gì trái tim mách bảo. Giờ mẹ đã hiểu ra, vì sao họ đã yêu con đến thế, vì sao họ gọi con là cậu bé tuyệt vời. Và mẹ tin họ yêu thương con thật lòng bởi họ tìm thấy ở nơi con một trái tim chân thành, nồng hậu.

Con trai yêu thương của mẹ! Câu chuyện mẹ kể kết thúc tại đây. Và con, nhân vật chính trong câu chuyện, sẽ hiểu rõ hơn ai hết những gì đã diễn ra trong câu truyện của mình và những gì diễn ra trong trái tim con khi quyết định bộc lộ tình cảm với người mà con biết ơn và yêu quí.

Nhưng hôm nay, trong ngày sinh nhật tròn 17 tuổi của con, mẹ vẫn muốn kể cho con lại thật chi tiết toàn bộ câu chuyện này, bằng tình yêu con tha thiết trong tim và bằng thứ tiếng Việt mà mẹ vẫn nói cùng con mỗi ngày và mọi người đều khen ngợi con nói và hiểu rất tốt. Đơn giản, bởi mẹ muốn con lưu giữ nó như một kỷ niệm đẹp, một trải nghiệm quý giá trong đời. Chính trải nghiệm đầy tình người và yêu thương này sẽ nuôi dưỡng những điều tốt đẹp trong con, sẽ là hành trang tốt đưa con vào đời. Để rồi mỗi khi mở ra đọc nó con sẽ tiếp tục tìm thấy động lực để vững vàng bước tiếp trong hành trình học tập và phấn đấu không ít gian lao tiếp theo.

Trước ngưỡng tuổi mới, mẹ mong con hãy mãi là chàng trai nhân hậu, giầu tình cảm, sống hết mực yêu thương con người, yêu thương cuộc đời, như con đang chứng minh cho mẹ thấy hôm nay, cụ thể là qua câu chuyện này.
Yêu thương con rất nhiều, một tình yêu nhân lên cùng năm tháng.

Bích Châu (Theo vnexpres)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét