Lịch sử nội chiến Mỹ và tượng đài miền Nam thua trận
Thử tưởng tượng một thời gian sau khi Miền Nam thất thủ vào ngày 30 tháng Tư, 1975, các tượng đài của các tướng sĩ của phe thua cuộc VNCH bỗng được dựng lên nhan nhản tại các tỉnh thành hay những địa danh ghi dấu các trận đánh lịch sử?
Và thử tưởng tượng lá cờ vàng ba gạch đỏ vẫn tung bay đâu đó tại một vài nơi ở Việt Nam?
Tất nhiên đó là chuyện đã không xảy ra, không thể xảy ra vì Cộng sản VN khôn ngoan đã lùa các quân dân cán chính của chế độ cũ vào các trại gọi là học tập cải tạo, nói là từ ba đến 10 ngày thôi rồi sẽ về với gia đình, làng xóm. Hàng ngàn, vạn người miền Nam đã tin theo và rủ nhau đi trình diện học tập, hy vọng sau đó được phục hồi quyền công dân và được phép đóng góp xây dựng một nước Việt Nam thống nhất hòa bình trong thịnh vượng.
Kết quả ra sao, ai cũng đã biết. Cộng sản Việt Nam đã viết lại lịch sử của "bên thắng cuộc" và đã bóp méo, hoặc cả loại bỏ, sự thật như thế nào, ai cũng đã rõ.
Thế mà chuyện phe thua cuộc lại có được cái khả năng viết lại lịch sử, chẳng những thế đã dựng lên trước sau cả ngàn tượng đài để tưởng niệm những vị "anh hùng" của phe mình, đã xảy ra ngay tại Mỹ.
Những tượng đài cho phe thua cuộc
Tôi thú thật không khỏi ngạc nhiên khi biết có cả ngàn pho tượng đã được dựng lên để tưởng nhớ "công lao" của các nhân vật từ tướng tá tới các chính trị gia của phe thua cuộc trong cuộc Nội chiến Hoa Kỳ kết thúc cách nay đã 165 năm.
Các biểu tượng của tà quyền Confederacy trên đất Mỹ
Những pho tượng không chỉ nằm trong phạm vi 11 tiểu bang của quân ly khai Confederate thời Nội chiến ở miền Nam nước Mỹ mà còn lan tràn cả ở miền Bắc, kể cả thủ đô Hoa Thịnh Đốn, và rải rác các nơi khác. Chưa kể cờ quạt của phe thua cuộc Confederate còn tung bay tại các tòa hành chính của ít ra năm tiểu bang, và trước một số tòa án, như một răn đe những kẻ không tin ở lịch sử đã-được-viết- lại của họ và giai cấp thượng đẳng của người da trắng. Cho tới gần đây.
Tượng Christopher Columbus ở Boston đã bị chặt đầu tuần này, cảnh sát sau đó đã tìm thấy đầu đầu bức tượng
Việc người da đen và nhiều người da trắng và da màu khác đòi những tượng đài và biểu tượng của phe thua cuộc phải được gỡ bỏ thực ra không chỉ đang diễn ra gần đây, mà bắt đầu từ nhiều thập niên trước. Đòi hỏi này bùng lên ở mỗi biến cố nổi bật gây phẫn nộ, đòi xét lại và cả chống xét lại.
Gần đây hơn cả là các biến cố như vụ tàn sát tại nhà thờ ở Charleston, South Carolina năm 2015. Rồi vụ diễn hành của nhóm liên minh da trắng cực hữu ở Charlottesville, Virginia năm 2017. Và gần đây nhất là vụ người da đen George Floyd bị chết dưới đầu gối của một cảnh sát da trắng ở Minneapolis, Minnesota, và đã làm bùng nổ những cuộc biểu tình Black Lives Matter phản đối bạo hành của cảnh sát và đòi công lý, với sự tham dự không chỉ của dân da đen mà còn thu hút nhiều người da trắng và da màu khác đa số thuộc giới trẻ.
Tại sao có sự kiện hàng ngàn pho tượng của phe thua cuộc được dựng lên khắp nơi trên đất Mỹ mặc dù cuộc Nội chiến nhằm xóa bỏ chế độ nô lệ đã kết thúc từ hơn thế kỷ rưỡi?
Từ thua cuộc tới viết lại lịch sử
Cuộc nội chiến Hoa Kỳ diễn ra từ 1861 tới 1865 giữa quân chính phủ Liên bang và quân ly khai Confederate, một liên minh giữa 11 tiểu bang ở miền Nam. Nguyên nhân vì các tiểu bang miền Nam từ chối bãi bỏ chế độ nô lệ, nguồn kinh tế chính của họ, và đòi ly khai khỏi Liên bang để lập ra một quốc gia khác mà họ đặt tên là Confederate States of America.
Cuộc chiến đã giết chết trên dưới 700,000 người; và kết thúc với phần thắng lợi của chính phủ Liên bang dưới quyền lãnh đạo của Tổng thống Abraham Lincoln thuộc đảng Cộng hòa.
Người biểu tình trong phong trào Black Lives Matter giật đổ tượng Edward Colston, đem ném xuống cảng Bristol ở Anh Quốc
Mặc dù thắng cuộc, chính phủ liên bang vẫn đối xử nhân đạo với phe thua cuộc. Ngay từ giữa lúc cuộc chiến đang diễn ra khốc liệt, vào cuối năm 1863 và kế đó, TT Lincoln đã ban hành một số tuyên ngôn ân xá liệt kê những thành phần nào trong quân phiến loạn có thể nhận được ân xá sau khi thề trung thành với Hiến pháp và luật Liên bang liên quan tới việc bãi bỏ chế độ nô lệ. Sau khi TT Lincoln bị ám sát, người thừa kế ông là TT Andrew Johnson tiếp tục ban hành thêm những điều kiện để được ân xá mà không bị mang tội phản quốc. Tám tháng sau khi cuộc chiến kết thúc, vào ngày 25 tháng 12, 1868, TT Andrew Johnson ký sắc lệnh ân xá vô điều kiện toàn thể quân nhân đã tham dự vào cuộc chiến. Tuyên ngôn này, mệnh danh là "Ân xá Giáng Sinh" (The Christmas Pardon), giúp phục hồi mọi quyền hiến định và sự che chở của luật pháp cho quân của phe thua cuộc.
Tóm lại, theo sử gia William A. Blair thuộc Đại học Penn State, tác giả cuốn "With Malice Toward Some: Treason and Loyalty in the Civil War Era" (2014), phe thắng cuộc đã có những nỗ lực nhân nhượng nhằm hòa giải với phe phiến loạn để giảm bớt hận thù và chú tâm vào việc xây dựng đất nước. Không có một nhân vật nào của phe thua cuộc bị xử về tội phản quốc, kể cả Tổng thống Confederate Jefferson Davis và Tướng Lee. Song cũng chính vì chính sách khoan dung đó của bên thắng cuộc, theo sử gia Blair, mà khi cơ hội đến phe thua cuộc đã có dịp viết lại lịch sử theo cảm quan của họ qua cái gọi là "Cult of Lost Cause" (Giáo phái của chính nghĩa bị thất lạc), mà tôi sẽ đề cập tới ở phần sau.
Nhờ ảnh hưởng của đảng Cộng hòa thời TT Lincoln, và do việc Quốc hội thời hậu chiến nằm trong tay đảng Cộng hòa, ba tu chính án nền tảng của công trình giải phóng dân da đen sau trên hai thế kỷ bị nô lệ đã được ban hành. Đó là TCA 13 chính thức hủy bỏ chế độ nô lệ; TCA 14, công nhận quyền công dân tự nhiên của bất cứ ai được sinh trên đất Mỹ; và TCA 15, công nhận quyền đầu phiếu của đàn ông da đen.
Trong thời kỳ Tái thiết (Reconstruction) diễn ra từ năm 1865 đến 1877, chính quyền Liên bang, qua sự hiện diện của quân Liên bang trấn đóng tại năm vùng quân sự (military districts) ở miền Nam, có phần vụ cải tiến đời sống của 4 triệu dân da đen tự do và giai cấp da trắng nghèo ở miền Nam. Nhiều thay đổi chưa từng có đã diễn ra tại các tiểu bang miền Nam của phe thua cuộc, gồm có việc thiết lập các nhà thương công, trường học miễn phí, trợ giúp cho người nghèo qua các dịch vụ xã hội cần thiết chưa từng hiện hữu trước kia. Về hành chánh thì các tòa án Liên bang được thiết lập thay thế cho các chính quyền tiểu bang. Những cuộc hội thảo về quyền hiến định, như quyền đầu phiếu, việc phê chuẩn các Tu chính án 13, 14 và 15 và Luật Dân Quyền 1875 luôn có nhiều người tham dự, học hỏi và trao đổi.
Tượng nhà buôn nô lệ Robert Miligan đã bị các nhà hoạt động trong phong trào Black Lives Matter ở London che kín, bức tượng sau đó đã được Quỹ Canal and River gỡ bỏ
Kết quả, các sử gia ghi nhận trong thời kỳ Tái thiết này, có tổng cộng 600 dân biểu da đen tại các quốc hội tiểu bang, 14 dân biểu và hai thượng nghị sĩ Quốc hội Liên bang, và nhiều thẩm phán, cảnh sát quận trưởng và các viên chức da đen khác tại các tiểu bang miền Nam. Các tổ chức tư nhân, như Union League và Southern Farmer's Alliance, giữa người da đen và da trắng nghèo đã giúp giải phóng cả hai giới khỏi sự lệ thuộc kinh tế vào giới có tài sản da trắng.
Phe thua cuộc đã hẳn nuôi dưỡng sự căm hờn, chờ ngày quật khởi. Khi chính phủ Liên bang, một phần lớn do không khí chính trị tại Hoa Thịnh Đốn bắt đầu thay đổi với sự dần dà yếu thế của đảng Cộng Hòa, quyết định chấm dứt các chương trình Tái thiết sau 12 năm, đóng cửa các căn cứ tại các vùng quân sự và kéo quân Liên bang về Bắc, thì toàn thể dân da đen tại miền Nam nằm gọn trong vòng tay sinh sát của người da trắng.
Họ đề ra các luật lệ, như bộ luật Black code dành riêng cho dân da đen và bộ luật Jim Crow nghiệt ngã, để khủng bố và tước quyền hiến định của dân da đen. Và đặc biệt kinh hoàng hơn cả đối với dân da đen là tổ chức Ku Klux Klan mà người Việt nào cũng đã từng nghe nói tới, thường xuyên khủng bố dân da đen ngày cũng như đêm. Nhiều người gọi đây là chế độ nô lệ thứ hai ở Mỹ.
Nhiêu đó chưa đủ. Họ còn tìm cách viết lại lịch sử của cuộc Nội chiến.
Phong trào 'Lost Cause'
Theo các sử gia, các tượng đài tưởng niệm các nhân vật của phe phiến loạn nhan nhản khắp nước Mỹ là kết quả của một phong trào có tổ chức tinh vi. Năng động và hữu hiệu nhất là tổ chức United Daughters of the Confederacy, thiết lập vào năm 1894 ở Nashville, Tennessee, tiếng là để bảo tồn văn hóa của phe ly khai cho các thế hệ sau, qua việc viết lại viết lại lịch sử, không chỉ qua các tượng đài mà còn qua phương tiện sách giáo khoa và các tổ chức ngoại vi này khác.
Theo đó, chính nghĩa của phe Confederate, mệnh danh là "Lost Cause" -- chính nghĩa bị thất lạc, có nghĩa là cần được vãn hồi - được xây dựng trên niềm tin rằng đấy là một cuộc tranh đấu dũng cảm nhằm duy trì nếp sống vốn tốt đẹp của miền Nam chống lại sự áp đặt độc đoán của chính quyền Liên bang; rằng nô lệ thực ra là một thể chế nhân từ; và, quan trọng hơn cả, chế độ nô lệ không bao giờ là động cơ tham chiến của miền Nam (mặc dù tài liệu chứng cớ trên giấy trắng mực đen còn đầy dẫy trong các văn khố công của miền Nam).
Các bà trong hội đều thuộc thành phần gia đình có địa vị cao trong xã hội. Họ đã dùng ảnh hưởng đó để đẩy mạnh phong trào biện minh cho việc thiếu chính nghĩa của phe thua cuộc nhằm viết lại, đúng ra là bóp méo, lịch sử cuộc Nội chiến. Tồn tại trên ba phần tư thế kỷ, số hội viên UDC có lúc lên tới 100,000 người. Qua các buổi gây quỹ, thuê người vẽ và tạc tượng đài, rồi vận động các chính quyền địa phương để dựng tượng các anh hùng của họ ở các chốn công cộng như các tòa nhà quốc hội, các tòa đô chính, các tòa án, dọc các đường chính, trong công viên khắp miền Nam. Bất cứ nơi nào có dính líu chút ít với Confederate đều đáng để dựng bảng ghi nhớ.
Theo sử gia Karen Cox, tác giả cuốn sách về tổ chức UDC, "Dixie's Daughters: The United Daughters of the Confederacy and the Preservation of Confederate Culture," bảo là các bà trong UDC đã chủ tâm biến ý niệm "Lost Cause" như một sự thật lịch sử quả không sai.
"Họ chính là lãnh tụ của phong trào 'Lost cause,'" sử gia Cox nói, trong một cuộc phỏng vấn với Vox Media. "Họ rất hữu hiệu, như việc họ đã thành công trong cuộc vận động để dựng tượng đài tưởng niệm quân Confederate ở ngay trong Nghĩa trang Quốc gia Arlington mà chính Tổng thống Woodrow Wilson đã hãnh diện khánh thành trước một đám đông reo hò. Điều đó đủ cho thấy họ hữu hiệu như thế nào."
Nhờ vận động của các bà trong UDC, hiện nay ở Mỹ có 1,747 tượng đài của phe thua cuộc, theo Southern Poverty Law Center. Ngoài ra, 103 trường tiểu và trung học và ba trường đại học được đặt tên của Tướng Robert E. Lee, Tổng thống Jefferson Davis và các nhân vật phiến loạn Confederate khác; 80 quận và thành phố mang tên của quân ly khai; năm tiểu bang công nhận chín ngày lễ kỷ niệm lịch sử của phe ly khai; và 10 căn cứ quân sự Mỹ được đặt tên quân phiến loạn.
Xây dựng tượng đài tưởng niệm chỉ là chuyện bề mặt, theo sử gia Cox. Cái ảnh hưởng lâu dài và còn tiếp tục tới tận hôm nay là tinh thần kỳ thị đã được tiêm nhiễm vào các thế hệ kế tiếp qua sách giáo khoa nhằm dạy trẻ em "sự thực về lịch sử Confederate." Chưa kể việc vận động gây áp lực các thư viện công loại bỏ hoặc ghi ngoài bìa các sách "phản động" câu "bất công đối với miền Nam." Và việc lập ra những tổ chức ngoại vi như Con Cái của Confederacy, và những buổi học tập "giáo lý Confederate" cho các em từ nhỏ tới 18 tuổi, với phần thưởng cho em nào thuộc lòng những đoạn "giáo lý" dài về cái gọi là "Lost cause" của miền Nam.
"Họ hiểu việc xử dụng giáo dục -- ai thắng trận trên trường văn trận bút, ai thắng trận trên lịch sử -- ấy chính là người thắng cuộc chiến," sử gia Cox nói. "Họ biến lịch sử thành chuyện riêng tư, do đấy mà nó sống lâu. Nhiều thế hệ trẻ em đã được nuôi dưỡng trong những chuyện kể lịch sử như thế và đã lớn lên trở thành những kẻ phân biệt chủng tộc (segregationists) trong các thập niên 50 và 60. Bởi vì họ đã được khuôn đúc như vậy từ tấm bé."
Công trình của các bà trong UDC kéo dài từ cuối thế kỷ 19 tới sau đệ nhị Thế chiến. "Thế nhưng công tác gây hại kể như đã hoàn tất," sử gia Cox nói.
Sự thật lịch sử
Trở lại những cuộc biểu tình đòi xóa bỏ các tượng đài của phe ly khai Confederate, rồi từ đó lan ra các biểu tượng khác liên hệ tới một lịch sử khác, đó là lịch sử của dân bản xứ da đỏ tại Mỹ, và lịch sử của thời thực dân tàn bạo. Lẫn trong những cuộc biểu tình đòi xét lại lịch sử này đôi khi có những hành động phá hoại quá khích, do thiếu suy xét hoặc hiểu biết. Tuy nhiên, không thể vì thế mà kết luận nông nổi và tiêu cực về mục đích sâu xa đằng sau những cuộc biểu tình này, đó là nhu cầu về sự thật lịch sử phải được tôn trọng.
Phe phiến loạn Confederate đã bỏ ra gần một thế kỷ để tẩy não dân Mỹ về sự thật dẫn tới cuộc Nội chiến mà họ là kẻ thua cuộc. Họ đã thành công, song tới một lúc nào đó, và cuối cùng, dù là sau hơn cả thế kỷ rưỡi, sự thật đã và đang thắng. Phản ứng tích cực của nhiều giới trong các chính quyền tiểu bang, quận, tỉnh và các cơ sở văn hóa, giáo dục đối với việc gỡ bỏ những tượng đài, cờ quạt và biểu tượng của quân phiến loạn, cho thấy đòi hỏi sự thật lịch sử phải, đã và đang được chú ý và tôn trọng.
Khi nào tới phiên các "tượng đài nghìn tỷ" của Việt Nam?
Trùng Dương (blog BM)
Tại sao người Mỹ tàn phá chính đất nước mình?
Phong trào Black Lives Matter tiếp tục dâng cao.
Những tượng đài danh nhân nổi tiếng đang bị đám đông điên cuồng phá hủy. Lá cờ Mỹ đang bị đốt cháy. Những vụ giết người ở nhiều thành phố lớn đang vượt khỏi tầm kiểm soát.
Bạo động vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại sau 4 tuần liên tiếp. Tình trạng bạo lực và vô pháp luật vẫn tràn lan.
Cuộc cách mạng lật đổ nước Mỹ vẫn chưa có hồi kết
Ở Seattle, những kẻ theo chủ nghĩa vô chính phủ đã chiếm cứ cả một khu vực và tuyên bố đây là “khu tự trị”. Nhiều cuốn sách bị cấm bán hoặc cấm đưa vào thư viện vì những lời phàn nàn của các nhà hoạt động. Thậm chí đến quốc ca Mỹ cũng bị tấn công khi một số người đang kêu gọi “hủy bỏ”. Những kẻ cực đoan còn đang tìm cách gây áp lực đòi Trường đại học Yale danh tiếng phải đổi tên.
Liệu có phải tình trạng này chỉ đơn thuần là hậu quả của việc một viên cảnh sát tàn bạo có tư tưởng phân biệt chủng tộc đã giết hại người đàn ông da đen George Floyd cách đây một tháng? Không!
Nước Mỹ bị chia rẽ sâu sắc cùng với sự chia rẽ của các đảng phái chính trị. Đảng Dân chủ, phần lớn báo chí chính thống, và các nhóm vận động cánh tả đều kiên quyết cho rằng mặc dù chủ nghĩa cực đoan hiển hiện quá rõ ràng trên từng góc phố của nước Mỹ, những vụ bạo loạn này chỉ nhằm mục đích cải cách lực lượng cảnh sát và tìm giải pháp bù đắp cho sự bất bình của người da màu; ngoài ra không có động cơ nào khác.
Hạ nghị sĩ đảng Dân chủ Jerry Nadler, Trưởng ban Tư pháp Hạ viện, người đã mất bốn năm vẫn chưa thể hạ bệ được Tổng thống Donald Trump, công khai tuyên bố rằng ông ta “… không có thời gian đâu để lo đối phó với mấy thứ tưởng tượng như cái gọi là Antifa”.
Đảng Cộng hòa và các phương tiện truyền thông bảo thủ thì cho rằng các cuộc biểu tình ôn hòa sau cái chết của George Floyd đã bị “cướp diễn đàn”:
1_ Các cuộc biểu tình ôn hòa đã bị thay đổi từ việc kêu gọi cải cách hệ thống cảnh sát sang thành ngăn chặn sự tàn bạo của cảnh sát,
2_ rồi chuyển sang thành yêu cầu công bằng xã hội để khắc phục nạn phân biệt chủng tộc,
3_ sau đó là phá hủy hệ thống quản trị dân chủ và nền tảng tư bản của hệ thống,
4_ nhường chỗ cho tình trạng vô chính phủ, vô pháp luật và bạo lực, và
5_ cuối cùng là ép buộc thực hiện chủ nghĩa xã hội.
Hạ nghĩ sĩ đảng Cộng hòa Andy Briggs nhận xét: “Về cơ bản, Antifa đã cướp đi mất cuộc biểu tình ôn hòa… và nhấn nước Mỹ chìm trong những vụ đốt phá”.
Những người hoài nghi lại nghĩ khác và cho rằng các cuộc biểu tình không bị “cướp diễn đàn” và cũng không bị biến đổi bản chất, mà đúng hơn là những kẻ cực đoan ghét Mỹ đang thúc đẩy bạo lực và tình trạng vô pháp luật nhằm cố gắng phá hủy các nền tảng của nước Mỹ để phát động một cuộc cách mạng.
Người dẫn chương trình kênh thời sự Fox News, nhà báo Tucker Carlson cho rằng: “đây không phải là những người biểu tình hay những kẻ bạo động”. “Những người này chính là quân đội có vũ trang của đảng Dân chủ… họ đang làm việc này để lật đổ hệ thống chính quyền đương thời tại Mỹ”.
Việc truyền thông đưa tin rầm rộ về các cuộc biểu tình và bạo lực, tiếp sau đó là tình trạng vô pháp luật quả là thuận theo đúng ý của đảng Dân chủ, trong khi đảng Cộng hòa ủng hộ quan điểm cải tiến chuyển đổi. Quan điểm của nhà báo Carlson đang ngày càng được thừa nhận rộng rãi khi tình trạng bạo lực và vô pháp luật vẫn tiếp diễn.
Đây là những gì chúng ta đã thấy rõ…
Phong trào “Mạng sống của người da đen là quan trọng” (Black Lives Matter - BLM)
Phong trào “Mạng sống của người da đen là quan trọng” (gọi tắt là Phong trào BLM) được thành lập năm 2013 sau khi Khayvon Martin, một thiếu niên da màu, bị giết trong một cuộc ẩu đả với một nhân viên bảo vệ người gốc Latinh có tên George Zimmerman.
Nhân viên bảo vệ Zimmerman không phải người da trắng, cũng không phải cảnh sát. Phong trào BLM đã thề sẽ chiến đấu chống lại chủ nghĩa da trắng thượng đẳng, chống lại bạo lực nhắm vào người da đen và chống phân biệt đối xử.
Thị trưởng Thành phố Washington DC cho sơn vàng dòng chữ Black Lives Matter trên các con phố chính của Thủ đô.
Tất cả mục tiêu được công bố trên trang web của Phong trào BLM đều tập trung làm nổi bật thông điệp: Chủ nghĩa xã hội chính là cách thức để đạt được công bằng xã hội. Trong những ngày đầu của Phong trào, các thành viên được nhắc đến trên trang web với danh xưng “đồng chí”. Ba người sáng lập là người da đen và đều tự xưng là những người theo chủ nghĩa Marx, có trình độ.
Nhiều người biểu tình mang trên tay biển hiệu của Phong trào BLM. Phần lớn trong số này là người da trắng xuống đường để ủng hộ công bằng xã hội. Nhưng họ không phải là thành viên điển hình của Phong trào BLM. Những người ủng hộ này dường như không biết (hoặc không quan tâm) về các nguyên tắc sáng lập và chương trình nghị sự hiện thời của Phong trào này.
Phong trào BLM ủng hộ sáng kiến “Giải thể Cảnh sát”, hiểu theo đúng nghĩa đen là họ kêu gọi giải tán các sở cảnh sát khắp nước Mỹ. Đây chính là mục tiêu của Đảng Xã hội Dân chủ, cũng như của các phong trào Chiếm lĩnh phố Wall, tổ chức Antifa và những người theo chủ nghĩa vô chính phủ.
Lãnh đạo của Phong trào BLM công khai ủng hộ bạo lực. Ngay trên kênh truyền hình quốc gia, người đứng đầu của BLM New York, Hawk Newsome đã đe dọa: “Nếu đất nước này không cho chúng tôi những gì chúng tôi muốn, chúng tôi sẽ đốt phá toàn bộ hệ thống này và thay thế bằng một hệ thống mới”. “… bằng mọi cách có thể”.
Ngay từ khi bạo loạn bắt đầu nổ ra, người đồng sáng lập của Phong trào BLM, Opel Tometi đã thông báo trên Twitter rằng việc đốt phá tài sản không phải là bạo lực. Trên thực tế, hành động đốt phá được coi là một trọng tội mang tính bạo lực nghiêm trọng, có thể bị phạt tới 20 năm tù. Cho đến nay, 29 người đã chết trong các cuộc bạo loạn.
Tổ chức chống phát xít (Antifa)
Antifa là một phong trào chống phát xít sử dụng chiến thuật phát xít. Gần như tất cả các thành viên đều là người da trắng. Họ đặt ra sứ mệnh là phá vỡ hệ thống chính trị trên danh nghĩa của những người da đen mà họ cho rằng không có khả năng tự bảo vệ mình. Trong khi đó, chính nhiều người da đen lại xem Antifa là phong trào của những người theo chủ nghĩa thực dân mới.
Một nhóm vũ trang bịt mặt của tổ chức cực đoan Antifa.
Dấu ấn của Antifa trở nên rõ nét hơn từ tháng 9 năm 2017 khi họ bắt đầu phá rối các buổi diễn thuyết của các diễn giả có quan điểm bảo thủ tại các trường đại học. Các cuộc biểu tình của tổ chức này trở nên bạo lực đến mức các sự kiện đã bị hủy bỏ.
Họ cũng nổi tiếng với việc tham gia vào bạo lực đường phố trong vụ đối đầu với những kẻ theo chủ nghĩa phát xít mới và những người cực đoan cánh hữu ở Charlottesville và Portland.
Cách thức hoạt động của họ trong các cuộc bạo loạn: đầu tiên họ sẽ đến trinh sát trước các địa điểm sẽ diễn ra biểu tình; bố trí sẵn gạch, các chai bom xăng tự chế, gậy gộc và các loại vũ khí gây chết người khác trong các kho dự trữ bí mật tại các vị trí trọng yếu; gây nhiễu loạn để khơi mào bạo loạn; và sau đó họ sẽ trà trộn vào các đám người biểu tình.
Điều quan trọng ở đây là các vụ bạo loạn có thể không phải là tự phát: chúng đã được tổ chức và lên kế hoạch tỉ mỉ.
Có vẻ như những người theo chủ nghĩa vô chính phủ đã luôn đồng hành với Antifa. Hầu hết trong số họ đều là người da trắng. Họ hoạt động theo các nhóm nhỏ và xuất hiện vào những thời điểm mà họ có thể kích động các cuộc biểu tình trở nên bạo lực. Không giống như những người khác, họ không muốn có bất kỳ hình thức chính phủ thay thế nào.
Phong trào “Hãy chiếm lấy phố Wall” (Occupy Wall Street)
Phong trào Occupy (chống bất bình đằng giàu-nghèo) là một nhóm gồm các nhà hoạt động chủ yếu là người da trắng với cách thức là chiếm giữ các địa điểm công cộng, thường là công viên, để kêu gọi xóa bỏ chủ nghĩa tư bản và từ bỏ toàn cầu hóa.
Tiền thân của phong trào này được thành lập vào năm 1999 để phản đối Hội nghị của Tổ chức Thương mại Thế giới tại Seattle. Khoảng 50.000 người đã tham dự các cuộc biểu tình và bạo loạn đã xảy ra sau đó. Các phương tiện truyền thông đã rầm rộ gọi đây là “Trận chiến Seattle”.
Phong trào Occupy được hình thành vào tháng 9 năm 2011, khi các thành viên chiếm lĩnh Công viên Zuccotti ở New York, sau đó đến các công viên ở các thành phố khác để chống lại chủ nghĩa tư bản. Phong trào này tan rã vào năm 2012, sau khi không đạt được mục đích gì.
Sau khi xuất hiện trở lại, họ hiện đang dựng trại ngay trung tâm Manhattan, yêu cầu thành phố New York cắt 1 tỷ đô la từ ngân sách dành cho cảnh sát để hỗ trợ cho phong trào “Giải thể cảnh sát”. Chính quyền thành phố đã đáp ứng yêu cầu này.
Điều này cho thấy một số người chỉ đang kiếm cớ để biểu tình. Họ tập hợp lại với nhau mỗi khi có vấn đề mới nổ lên, lấy đó làm cớ để tấn công hệ thống chính phủ đương thời. Thêm vào đó, những thành viên của Antifa hiện còn đang tính đến việc gộp Biến đổi khí hậu vào chương trình nghị sự của mình.
Phá hủy tượng đài
Những kẻ bạo loạn đã bắt đầu “kéo đổ” các bức tượng trên khắp nước Mỹ– suốt 4 tuần qua những kẻ này đã đốt phá các khu dân cư nghèo và các cơ sở làm ăn của người da màu. Những bức tượng bị đám đông điên cuồng giận dữ giật đổ vào đêm khuya để tránh bị bắt.
Những bức tượng đầu tiên đổ xuống là tượng của các lãnh đạo Liên minh miền Nam trong cuộc nội chiến nhằm tiếp tục duy trì chế độ chiếm hữu nô lệ ở các tiểu bang miền Nam trong giai đoạn 1861-1865. Đại tướng thống lĩnh quân đội Liên minh miền Nam Robert E. Lee là mục tiêu nhắm đến đầu tiên.
Người biểu tình đòi kéo đổ tượng cựu Tổng thống Andrew Jackson.
Những người biểu tình đã tấn công một bức tượng đại diện cho chế độ chiếm hữu nô lệ. Hơn 200 bức tượng thuộc nhóm này đã bị “hủy bỏ” theo cách như vậy.
Nhưng sau đó, nhiều bức tượng khác cũng bị phá hủy dù chúng không liên quan gì đến chế độ chiếm hữu nô lệ. Đó là tượng đài Abraham Lincoln, vị tổng thống đã bãi bỏ chế độ chiếm hữu nô lệ; tượng của những người theo chủ nghĩa bãi bỏ chế độ chiếm hữu nô lệ; tượng đài vị Tướng Lãnh đạo quân đội liên bang Hoa Kỳ Ulysis S. Grant, người đã đánh bại Liên minh miền Nam giành thắng lợi trong cuộc nội chiến.
Thậm chí, cả tượng đài tưởng niệm những người lính Mỹ trong Thế chiến II, những người đã chiến đấu anh dũng để đánh bại chủ nghĩa phát xít; tượng đài Manuel de Cervantes, tác giả tác phẩm kinh điển “Truyện Đông Ki Sốt”; tượng đài tưởng niệm những người lính da đen chiến đấu chống lại Liên minh miền Nam và nhiều tượng đài khác nữa.
Một sự thật thú vị: Những kẻ phá hoại đã không thành công khi cố gắng kéo đổ bức tượng Tổng thống Andrew Jackson được đặt trước Nhà Trắng. Tổng thống Jackson chính là một trong những người sáng lập Đảng Dân chủ vào năm 1832. Chính Tổng thống Trump đã cứu bức tượng này.
Sẽ là quá nhân từ khi cho rằng những kẻ bạo loạn đã phá hủy tượng đài bởi họ không biết gì về lịch sử Hoa Kỳ. Nhiều khả năng hơn là những kẻ này đang cố gắng phá hủy các biểu tượng của chủ nghĩa biệt lệ Mỹ (Americanism).
Việc hoàn toàn không coi các cơ sở làm ăn và các khu dân cư nghèo của người da màu ra gì càng cho thấy một điều rõ ràng là không thể lấy lý do chủng tộc để ngụy biện cho bạo lực.
Thêm vào đó, sách, cờ tổ quốc, các tác phẩm nghệ thuật, quốc ca, các công trình kiến trúc cũng trở thành mục tiêu tấn công – điều này càng thể hiện rõ ý đồ của những kẻ bạo loạn.
Bạo loạn nước Mỹ, người dân luôn là kẻ thua cuộc
Những người mất mát nhiều nhất sau các cuộc bạo loạn chính là người dân Mỹ.
Một cuộc biểu tình của những người theo Antifa.
Những kẻ cực đoan đang tìm mọi cách phá hủy nền dân chủ Mỹ, xóa bỏ lịch sử Mỹ, từ bỏ các nguyên tắc sáng lập của nước Mỹ và loại bỏ các quyền tự do của người dân Mỹ để ủng hộ cho một xã hội mơ hồ và phi thực, hoàn toàn xa lạ với tất cả mọi mặt của đời sống Mỹ.
"Khu tự trị" Seattle
Các nhóm khác nhau, như đã nói đến ở phần trên, đã thiết lập được một “khu tự trị” chiếm giữ phạm vi 6 dãy nhà của Seattle, mô phỏng theo Công xã Paris năm 1848. Họ muốn thiết lập một khu vực phi chính quyền: không cảnh sát, không lính cứu hỏa và không có bất kỳ một dịch vụ đô thị nào.
Thị trưởng Jenny Durkin, thuộc đảng Dân chủ, đã rút cảnh sát khỏi khu vực này và cấm cảnh sát trục xuất người biểu tình. Bà này tuyên bố đây là sự kiện “Mùa hè của tình yêu”. Một ủy viên hội đồng thành phố đã mở cửa trụ sở của chính quyền thành phố để cho phép những kẻ bạo loạn xâm nhập.
Những gì diễn ra sau đó là hoàn toàn có thể đoán trước được. Người biểu tình dựng rào cản bao quanh khu vực chiếm đóng để kiểm soát người vào ra. Họ phun sơn vẽ tranh Graffiti khắp khu vực. Việc thực thi an ninh được giao cho dân quân vũ trang. Người dân địa phương bị đe dọa, đánh đập và lạm dụng.
Những người chiếm đóng là người da màu đã thiết lập “khu biệt lập” dành riêng cho họ, cấm người da trắng bước vào. Tiếp đó là cướp bóc và đốt phá. Những kẻ bạo loạn đã thành lập Tòa trọng tài để giải quyết xung đột và trừng phạt tội phạm.
Rõ ràng, chính những người trong “khu tự trị” đã sớm thấy rằng họ vẫn cần có chính quyền dưới một hình thức nào đó, để kiểm soát tình trạng hỗn loạn do chính họ gây ra.
Một số người đã bị bắn, một người đã tử vong. Cuối cùng, sau ba tuần, bà Thị trưởng đã ra lệnh dỡ bỏ khu vực này. Nhiều người đã rời đi, nhưng không phải tất cả. Một số trong những người còn ở lại đang có vũ khí và rất chống đối.
Bạo loạn, đốt phá vẫn tiếp tục diễn ra trên các thành phố lớn của nước Mỹ nhiều tuần sau cái chết của George Floyd
Một số người biểu tình hiện đã quay sang chiếm giữ các vị trí ở các khu vực khác của Seattle và đang tìm cách “lan tỏa tình yêu” khắp thành phố. Thị trưởng không muốn làm phật ý ai nên không ra lệnh bắt giữ khi những hành động này diễn ra. Chỉ đến ngày hôm qua, lệnh bắt giữ mới được bà Thị trưởng đưa ra.
Những người đứng đầu các cuộc biểu tình đã gửi thông điệp đến những người ủng hộ họ: “Hãy bỏ phiếu bầu ứng cử viên Dân chủ Joe Biden làm Tổng thống và bà Jenny Durkin làm Thị trưởng”.
Trong khi đó, những kẻ bạo loạn ở Portland, Oregon cũng đã cố gắng thiết lập một khu tự trị kiểu Khu tự trị Seattle, nhưng đã bị cảnh sát ngăn cản. Khi không thể làm như vậy, những kẻ bạo loạn mà chủ yếu là những thành viên người da trắng của Antifa đã quyết định đốt cháy khu vực mục tiêu: Đó là khu dân cư của người da màu là chủ yếu.
Có vẻ như chẳng có gì liên quan giữa Phong trào Black Lives Matter (BLM) và tổ chức Antifa.
Hoặc nếu có thì BLM sẽ chỉ là con tốt thí để Antifa thực hiện sự nghiệp riêng của mình.
Những kẻ bạo loạn ở Washington, DC, cũng đã cố gắng thiết lập một khu vực như vậy. Tổng thống Trump đã ra lệnh dập tắt ngay lập tức.
Đảng Dân chủ dung túng tình trạng vô pháp luật và bạo lực
Phe Dân chủ và đội ngũ chóp bu đã hoàn toàn im lặng trước tình trạng bạo lực và vô pháp luật. Khi họ lên tiếng thì đó cũng chỉ là những tuyên bố ủng hộ những kẻ bạo loạn.
Thống đốc tiểu bang New York Andrew Cuomo, từng được coi là một ứng cử viên tổng thống có triển vọng, đã tuyên bố: “Đây là một sự biểu đạt lành mạnh (việc giật đổ tượng đài) của những người có quan điểm rằng: hãy…ghi nhớ những tội lỗi và sai lầm mà đất nước này đã phạm phải và đừng ca tụng những điều đó.”
Đảng Dân chủ, dưới sự chủ trì của Chủ tịch Hạ viện Nancy Pelosi, đã đưa ra một nghị quyết lên án bạo lực và vô pháp luật. Nhưng chính lãnh đạo phe thiểu số của đảng Dân chủ tại Thượng viện, ông Chuck Schumer lại ngăn chặn một nghị quyết tương tự của đảng Cộng hòa tại Thượng viện.
Trước đó, Lãnh đạo đa số của đảng Cộng hòa tại Thượng viện, ông Mitch McConnell đã ngăn chặn nghị quyết ông Schumer đưa ra với nội dung đổ lỗi cho Tổng thống Trump về tình trạng bạo lực và vô pháp luật.
Người biểu tình tham gia phong trào Black Lives Matter (Mạng sống của người da đen cũng quan trọng).
Ngay khi bạo loạn vừa nổ ra, Thị trưởng Washington D.C, Muriel Bowser, thuộc đảng Dân chủ, đã không chỉ cho phép người biểu tình phun sơn dòng chữ “Black Lives Matter” trên con phố gần Nhà Trắng mà còn đổi tên khu vực giao cắt ngã tư thành quảng trường “Black Lives Matter”.
Trong cuộc đua để giành chiếc ghế Thị trưởng Portland thuộc tiểu bang Oregon, thị trưởng đương nhiệm Ted Wheeler đã cho phép Antifa được tự tung tự tác và gây bạo loạn trong thành phố mà không có bất kỳ hành động xử lý nào.
Đối thủ đua tranh của ông Wheeler lại chính là một thành viên của Antifa. Dù nói thế nào đi nữa, Portland dường như đang muốn có một chính quyền thân thiện với Antifa.
Thêm vào đó, người khởi tố vụ giết hại George Floyd, Tổng Chưởng lý Minnesota, ông Keith Ellison, thuộc đảng Dân chủ, cũng là một người ủng hộ mạnh mẽ cho Antifa và các phương thức hoạt động của tổ chức này.
Cách tiếp cận bằng Luật pháp và Trật tự của ông Trump
Ông Biden, tuân thủ đúng đường lối của đảng Dân chủ, gần đây hầu như không đả động gì đến bạo động. Trong khi đó, ông Trump đã quyết định sẽ tranh cử với hình ảnh của một Tổng thống của “Luật pháp và Trật tự”.
Khi những kẻ bạo loạn bắt đầu kéo đổ và làm vấy bẩn các bức tượng, ông Trump đã tuyên bố Antifa là một tổ chức khủng bố. Mới đây, ông đã điều động Vệ binh Quốc gia bảo vệ tượng đài và tài sản công cộng ở Washington.
Ông đã ký sắc lệnh hành pháp kêu gọi các công tố viên liên bang đưa ra mức án tù cao nhất cho những kẻ bạo loạn. Ông cũng đe dọa các thành phố do đảng Dân chủ kiểm soát rằng nếu lãnh đạo của các thành phố này không ngăn chặn được bạo loạn thì chính ông sẽ ra tay. Cho đến nay, ông vẫn chưa phải điều động đến quân đội để thực hiện lời đe dọa này.
Ông Trump đã chỉ đạo Bộ An ninh Nội địa gây áp lực lên Facebook, Twitter và Google, yêu cầu các mạng xã hội này ngăn chặn những kẻ bạo loạn sử dụng các nền tảng này để điều phối hoạt động và ủng hộ bạo lực và tình trạng vô pháp luật.
Thậm chí, ông còn đăng hình ảnh những kẻ bạo loạn đang bị FBI truy nã lên tài khoản Twitter của mình. Tài khoản của ông hiện đang có 60 triệu người theo dõi.
Ông Trump cũng ban hành Sắc lệnh hành pháp chỉ đạo các tiểu bang và các thành phố cải cách hệ thống cảnh sát, đồng thời tôn trọng và hỗ trợ các sĩ quan cảnh sát.
Chiến lược của ông Trump có khả năng sẽ phản tác dụng. Báo chí và phe Dân chủ đang đổ lỗi cho ông về tình bạo loạn và cho rằng ông đang hành xử kiểu độc tài khi điều động quân đội để xử lý bất ổn. Các cuộc thăm dò dư luận cũng cho kết quả rằng ông Trump có khả năng sẽ thua trong trận chiến này.
Cải cách cảnh sát – đảng Dân chủ tự làm bẽ mặt mình
Những kẻ cực đoan trong các cuộc biểu tình yêu cầu chính quyền tiểu bang và địa phương “Giải thể cảnh sát”. Điều này khiến đảng Dân chủ rơi vào thế kẹt: Làm thế nào để họ giữ được các sở cảnh sát mà vẫn ủng hộ những kẻ cực đoan.
Có vẻ như hầu hầu hết các thành viên phe Dân chủ đều chấp nhận khẩu hiệu “Giải thể cảnh sát” mặc dù miệng vẫn nói rằng điều này không hẳn có nghĩa là giải tán hoàn toàn cảnh sát.
Người biểu tình vây chặt phố Wall, trung tâm tài chính của nước Mỹ trong phong trào Chiếm lấy phố Wall
Giải thể cảnh sát, trong đó phải kể đến thành phố Minneapolis, nơi xảy ra vụ giết hại George Floyd. Toàn bộ các hoạt động của cảnh sát sẽ do các nhân viên xã hội và chuyên gia tâm lý phi vũ trang đảm nhận.
Trong thời gian còn đang tranh cãi về việc giải thể cảnh sát, thành phố Minneapolis đã chi 4.500 đô la mỗi ngày cho dịch vụ an ninh tư nhân nhằm bảo vệ các thành viên Hội đồng thành phố. Không thể tin nổi!
Đảng Cộng hòa và Tổng thống đã đề xuất dự luật cải tổ cảnh sát. Phe Dân chủ đưa ra các biện pháp cực đoan hơn nhiều. Thay vào việc cố gắng đạt được sự đồng thuận đối với ít nhất là một số đề xuất thì đảng Dân chủ lại chọn cách khiến cho việc đạt được thỏa thuận trở nên không tưởng.
Rõ ràng, đảng Dân chủ đã chọn cải cách cảnh sát làm vấn đề tranh cử thay vì giải quyết vấn đề. Trong 4 năm qua, đảng này đã tìm mọi cách để ông Trump không thể thành công trong lĩnh vực hành pháp. Nhưng công bằng mà nói thì dưới thời của ông Obama, đảng Cộng hòa cũng đã sử dụng các chiến thuật tương tự.
Nhưng những gì đảng Dân chủ đã làm quả là đáng hổ thẹn. Tại Hạ viện, các nghị sĩ Dân chủ không hợp tác với các đồng nghiệp của phe Cộng hòa và dự luật của họ đưa ra chỉ đơn thuần đại diện cho các chính sách của phe Dân chủ.
Tại Thượng viện, đảng Cộng hòa soạn thảo dự luật cải cách cảnh sát và đề xuất thảo luận công khai. Tuy nhiên, lãnh đạo phe thiểu số của đảng Dân chủ, ông Chuck Schumer lại ngăn chặn cuộc tranh luận này tại Thượng viện, khiến người dân Mỹ không có bất kỳ cơ hội nào để cân nhắc các chính sách đang được đề xuất.
Tệ hơn nữa: Thượng nghị sĩ đảng Cộng hòa Tim Scott đã dành nhiều tháng qua để chắp bút dự luật này. Ông có uy tín rất lớn trong dự luật này bởi bản thân ông là người da màu và là một trong số những Thượng nghị sĩ giỏi nhất tại Quốc hội.
Nhưng ông cũng là mục tiêu bị tấn công khi nghị sĩ đảng Dân chủ Dick Durbin đã gọi ông là đại diện cho những người da màu cúi đầu trước ý chí của các nghị sĩ Cộng hòa da trắng.
Chưa hài lòng với cuộc tấn công phân biệt chủng tộc nhắm vào ông Scott, Chủ tịch Hạ viện Nancy Pelosi còn cho rằng dự luật của ông Scott sẽ giúp “đảng Cộng hòa thoát tội giết người (giết hại George Floyd)”. Điều trớ trêu ở đây là Thượng nghị sĩ Scott đã đồng ý đưa vào dự luật này những đề xuất sửa đổi và bổ sung của phe Dân chủ nhưng dự luật của ông vẫn bị bác bỏ.
Hậu quả
Pelosi và Đảng Dân chủ quỳ gối tưởng niệm George Floyd
Cho dù cách giải thích của Nhà báo Tucker Carlson có đúng hay không thì…
Người thua cuộc thực sự trong những cuộc bạo loạn kéo dài hàng tháng này vẫn là những người da màu khao khát sự bình đẳng, tôn trọng và có cơ hội được sống ở một đất nước bảo vệ nhân quyền.
Thay vào đó, họ bị gạt sang bên lề trong khi các nhóm tự xưng là đại diện cho họ lại ngang nhiên đốt phá chính các khu dân cư của họ, phá hủy các cơ sở kinh doanh và nhà cửa của họ, và tước đi của họ sự an toàn. Điều trớ trêu là phần nhiều trong số đám đông tự nhận “đang giúp đỡ” cộng đồng da màu đó lại là người da trắng.
Những người mất mát nhiều nhất sau các cuộc bạo loạn chính là người dân Mỹ. Những kẻ cực đoan đang tìm mọi cách phá hủy nền dân chủ Mỹ, xóa bỏ lịch sử Mỹ, từ bỏ các nguyên tắc sáng lập của nước Mỹ và loại bỏ các quyền tự do của người dân Mỹ để ủng hộ cho một xã hội mơ hồ và phi thực, hoàn toàn xa lạ với tất cả mọi mặt của đời sống Mỹ.
Đáng buồn là ngọn lửa đang đốt phá nước Mỹ không phải do kẻ thù bên ngoài nhen nhóm mà do chính những những thế lực trong lòng nước Mỹ châm ngòi và thổi bùng.
Terry Buss _ Đào Thủy
Tổng thống cộng hoà Séc là Milosh Zeman nói rằng khẩu hiệu ‘Black Lives Matter’ là kỳ thị chủng tộc.
Tổng thống Cộng hòa Séc Milos Zeman tuyên bố, “‘Black Lives Matter’ là một khẩu hiệu phân biệt chủng tộc bởi vì cuộc sống của tất cả mọi người đều quan trọng [chứ không chỉ riêng người da màu]”, trong một bài phát biểu tại lễ kỷ niệm Ngày Độc lập Hoa Kỳ tại Đại sứ quán Mỹ ở Prague hôm 30/6, theo The Epoch Times.
“Tôi ở đây không chỉ với tư cách một công dân độc lập, tôi còn ở đây trong tư cách một người bạn của nước Mỹ. … Ở trong cả hai vai trò, tôi cho rằng Black Lives Matter là một khẩu hiệu phân biệt chủng tộc bởi vì cuộc sống của tất cả mọi người đều quan trọng [chứ không chỉ riêng người da màu]”, ông Zeman nói tại lễ kỷ niệm.
Black Lives Matter (Người da đen đáng được sống) là phong trào với bề mặt là đòi quyền lợi cho người da đen. Phong trào này nổi lên trong các cuộc biểu tình tại Mỹ sau cái chết của người đàn ông da màu George Floyd sau khi bị một cảnh sát da trắng ngộ sát trong quá trình bắt giữ.
“Chúng tôi kỷ niệm sự độc lập của các công dân, của đức tin và của các quốc gia”, ông nói.
Ông nhận định sự độc lập của công dân đang bị tấn công ở cả Cộng hòa Séc và Mỹ. “Nguy hiểm này không thể bị bỏ qua. Và chúng ta phải đối diện với nó”, ông nói thêm khi đề cập các cuộc biểu tình bạo loạn trên đường phố gần đây, hành vi giật đổ tượng đài và thiệu rụi phương tiện công cộng diễn ra ở cả hai nước.
Một số người tham gia vào các sự kiện này tuyên bố họ là “những người định hướng giá trị, hay thậm chí là những người lãnh đạo quan điểm”, ông Zeman nói.
“Chúng ta cần khả năng suy nghĩ tự do, chúng tôi cần những điều hợp lý cơ bản”, vị tổng thống nói, “chúng ta không cần bất kỳ ông lớn nào đó bảo cho chúng ta biết các giá trị đó là gì”, hay “bất kỳ nhà lãnh đạo quan điểm mới nào đó”. Zeman cho biết ông duy trì các giá trị và quan điểm truyền thống được cha mẹ truyền lại.
Phong trào Black Lives Matter gần đây đã trở thành một thế lực có sức ảnh hưởng lớn trên chính trường Mỹ, khi nó đạt được một số lượng người ủng hộ nhất định theo sau tuyên bố cho rằng cộng đồng người da đen là nạn nhân đang bị nhắm mục tiêu một cách có hệ thống.
Phong trào cánh tả cực đoan, vốn kêu gọi cắt ngân sách cảnh sát và cung cấp cho người da đen “sự bồi thường” vì tổ tiên của họ đã bị bắt làm nô lệ trước cuộc Nội chiến Mỹ, đã giành được sự tôn trọng từ lưỡng đảng, mặc dù các nhà lập pháp đảng Dân chủ ủng hộ nhiều hơn so với đảng Cộng hòa.
Tổ chức Black Lives Matter toàn cầu (Black Lives Matter Global Network), được thành lập năm 2013 để phản đối việc tòa án tha bổng George Zimmerman – một nhân viên dân phố tự quản da trắng – trong vụ bắn chết chàng thanh niên da màu Trayvon Martin, hiện có một mạng lưới phủ khắp toàn cầu gồm hơn 40 chi nhánh, với sứ mệnh “xóa bỏ chủ nghĩa da trắng thượng đẳng và quy tụ sức mạnh địa phương để can thiệp chống lại nạn bạo lực đối với cộng đồng người da đen gây ra bởi chính phủ và các thành viên đội dân phòng các nơi”, theo thông tin trên trang web của Black Live Matters.
Các nhà hoạt động của Black Lives Matter đang đẩy mạnh việc cắt ngân sách các sở cảnh sát trên khắp nước Mỹ, một số nói họ muốn các sở cảnh sát bị giải tán, một tình huống đang diễn ra ở thành phố Minneapolis, nơi xảy ra vụ ngộ sát ban đầu.
Tuy nhiên, các nhà lãnh đạo phong trào này đã từ chối lên án các vụ bạo loạn và cướp bóc, đang xảy ra song song với các cuộc biểu tình ôn hòa chỉ trích sự tàn bạo của cảnh sát và sự bất bình đẳng sắc tộc.
Hawk Newsome, người lãnh đạo Black Lives Matter khu vực New York, đã thu hút sự chỉ trích, kể cả từ Tổng thống Trump, sau khi đưa ra tuyên bố rằng, “nếu quốc gia này không đáp ứng những gì chúng tôi muốn, chúng tôi sẽ thiêu rụi chế độ này và thay thế nó”. Trên Twitter cá nhân, ông Trump cho rằng đây là một tuyên bố mang tính “Phản quốc, Nổi loạn, Lật đổ”.
Trong một cuộc phỏng vấn năm 2015, Patrisse Cullors – đồng sáng lập Black Live Matters – đã tiết lộ cô và những sáng lập viên khác của nó đều là “những người theo chủ nghĩa Mác được đào tạo bài bản”, và khá “thành thạo về các lý thuyết xoay quanh ý thức hệ”.
Khi bức tượng các danh nhân lịch sử nước Mỹ, bao gồm cả các cựu tổng thống Mỹ, đang bị tấn công phá hoại trên toàn quốc, các nhà hoạt động của Black Lives Matter gần đây đang bắt đầu nhắm vào Kitô giáo. Các nhà thờ lịch sử đang bị hủy hoại khi một số kẻ kêu gọi phá hủy các bức tượng của Chúa Giê-su, vì cho rằng Chúa Giê-su đại diện cho thứ quyền lực da trắng thượng đẳng.
Tổng thống Trump hôm 26/6 đã ký một sắc lệnh hành pháp để bảo vệ các di tích, đài tưởng niệm và các bức tượng của Mỹ trước nguy cơ bị những người biểu tình bạo lực phá hoại.
Ông Trump tuyên bố sẽ không cho phép đám đông biểu tình cực đoan phá hủy các bức tượng của Chúa Jesus và các bức tượng của những người lập quốc.
“Chừng nào tôi còn ở đây thì việc này không xảy ra”, ông Trump tuyên bố hôm 24/6. “Tôi nghĩ rằng nhiều người đang đánh sập những bức tượng này, thậm chí còn không biết bức tượng đó là gì và có ý nghĩa ra sao”.
Viet Light (exodusforvietnam.wordpress)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét