- Tranh Với Vô Thường?

Ngày tháng còn lại trong đời còn được bao lâu, không ai có thể  đoán trước được.
Sống ở hiện tại, xem nhẹ những được mất của đời người, chẳng phải là quá tốt hay sao!


Một đời người ta rốt cuộc được bao lâu, không ai có thể đoán trước được.
Thời gian mấy chục năm, chúng ta chỉ có thể mặc cho số phận không ngừng đi về phía trước, bất cứ ai đều không & cũng không thể đo ni đóng giày cho bản thân mình, duy chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi.
Không thể không nói rằng, con người ta sau khi đến một độ tuổi nhất định, tâm thái cũng sẽ thuận theo sự tăng trưởng của tuổi tác mà có những đổi thay.

Từ cái tuổi ấu niên trẻ người non dạ, thiếu niên cuồng vọng không chịu bị trói buộc, thanh niên theo đuổi ước mơ, đến tuổi trung niên bước vào ngưỡng cửa không bị mê hoặc. Cả một đời người đều không ngừng đổi thay, thân bất do kỷ.

Có lẽ, là môi trường sống đã ảnh hưởng đến tâm thái, dần dần không còn nóng nảy như trước nữa, con người ta dường như thuận theo năm tháng trôi đi mà dần dần điềm tĩnh lại. Dường như rất nhiều sự vật đang phát sinh ngay bên cạnh, vốn không liên quan với bản thân, nhịp điệu cuộc sống cũng bắt đầu chậm lại.

Trước đây, một lời khen của người khác có thể khiến ta vui sướng rất lâu. Trong những bó hoa tươi và những tràng pháo tay mà quên mất bản thân mình, cứ mãi sống trong giấc mộng hư vô, không chịu tỉnh lại.

Trước đây, một khi có những lời không hợp ý, bản thân ngay lập tức sẽ tức giận vô cùng, tranh luận đến đỏ mặt tía tai, không phân cao thấp thì không chịu thôi.

Dần dà, thuận theo sự chuyển dịch của thời gian, đến một lúc, bản thân bất chợt nhận thấy mình thích cất những bước chân chậm rãi. (Ảnh: pixabay.com)

Dần dà, thuận theo sự chuyển dịch của thời gian, đến một lúc, bản thân bất chợt nhận thấy mình thích cất những bước chân chậm rãi, thân tâm cũng đã điềm tĩnh hơn trước rất nhiều.

Dần dần cái tâm theo đuổi danh lợi cũng đã không còn mạnh mẽ như trước nữa. Bản thân cũng không còn quá hứng thú với những tràng pháo tay, những lời khen tặng, chỉ muốn được ở một mình, tận hưởng không gian yên tĩnh. Những chuyện vặt vãnh ngày thường kia, nếu là trước đây, hễ nói chuyện không hợp nhau, liền tức giận đứng dậy bỏ đi. Còn giờ đây, những cuộc cãi vã vô nghĩa, cũng ngày càng ít đi.

Có nữ nhà văn từng cảm thán rằng: “Tôi không tranh cãi, và cũng không cần phải tranh giành với ai”.

Đúng vậy, con người ta khi đã đến một độ tuổi nhất định rồi, thì không còn cái tâm phân biệt, tâm đố kỵ, ngày tháng cũng ung dung lướt qua đầu ngón tay, không kinh không sợ, buông xuống hết thảy mọi trói buộc về tình cảm, bình tĩnh chậm rãi, điềm tĩnh như nước.

Tĩnh mà không loạn, tĩnh mà không tranh giành, bởi không tranh giành nên ít đi phiền não, có nhiều thêm ôn hòa nhã nhặn.
Đời người ngắn ngủi, thử hỏi có gì đáng để ta tranh giành?
Vì danh lợi mà tranh giành, dục vọng sẽ càng bành trướng.
Tranh giành với số mệnh, bằng như tăng thêm gánh nặng.
Tranh giành với người thân, ắt sẽ xa lánh, cái được chẳng bù cho cái mất.

Tranh giành với vợ hoặc chồng, chỉ có thể khiến cho cuộc sống tăng thêm mâu thuẫn, thiếu mất sự yên bình.
Ganh đua với bạn bè, chỉ có thể khiến cho tình cảm ngày càng thêm nhạt, dần dần trở nên xa lạ.
Khi mà cái tâm lắng dịu xuống, không muốn dày vò nữa. Khi đó hãy an tĩnh xuống, hãy là chính bản thân mình!
Trầm tĩnh ngồi lại, đọc một cuốn sách hay, nhâm nhi một tách trà, dành lại thời gian cho bản thân, quãng đời còn lại vốn chẳng dài lâu.
Thiện đãi bản thân mới là điều quan trọng nhất. Muốn làm cây cổ thụ, thì chớ so đo với bụi cỏ, đó là sự tu hành của bậc đại trí.

Muốn làm cây cổ thụ, thì chớ so đo với bụi cỏ, đó là sự tu hành của bậc đại trí… (Ảnh: piximus.net)

Cây cổ thụ cao ngất trời, không phải một sớm một chiều lớn thành như vậy được. Cỏ xanh mơn mởn, cũng không hẳn là kẻ yếu.

Bốn mùa luân chuyển, dời đổi không ngừng, sự tồn tại của mỗi một sinh mệnh cũng không phải là tuần tự tiến dần, vậy nên hãy làm bản thân như lúc mới đầu.

Trở về với bản thân, tìm kiếm trạng thái nguyên thủy nhất, đó chính là “tĩnh”. Nếu muốn nhìn lên trời xanh, trước tiên hãy thanh tịnh nội tâm mình; thăng hoa tâm hồn, chớ để lạc mất bản thân.

Ngày tháng còn lại trong đời còn được bao lâu, ai cũng đều không đoán trước được. Sống ở hiện tại, xem nhẹ những được mất của đời người, không phải là quá tốt hay sao!

Trong đường hầm thời gian vội vàng này, một bên là kẻ lữ hành nơi đất khách, một bên là khách qua đường, vậy nếu gặp được nhau, thì phải biết trân quý.

Quãng đời còn lại, còn có thể sánh vai nhau đi được bao lâu, ai có thể biết được?

Bài thơ “Lạc tịnh thi” của Chu Chiêm Cơ, càng tô vẽ thêm một phần ung dung này:
Mộ sắc động tiền hiên, trọng thành dục bế môn
Tàn hà thu xích khí, tân nguyệt phá hoàng hôn
Dĩ giác càn khôn tịnh, đô vô thị tỉnh huyên
Âm dương hữu hằng lý, tư dữ đạt nhân luận

Tạm dịch nghĩa là:
Phía trước cửa sổ trông thấy cảnh hoàng hôn lặn dần đi, cảnh cổng thành nặng nề muốn đóng lại. Ráng mây thu lại khí sắc màu đỏ cuối cùng, mặt trăng phá tan cảnh hoàng hôn. Giờ đây cảm thấy trời đất tĩnh lặng, không còn không khí ồn ào náo nhiệt của phố chợ. Âm dương (ngày đêm) vốn là đạo lý xưa nay, những người phóng khoáng lạc quan biết rõ điều này.

Bốn câu thơ cuối cùng này, trời đất bình yên tĩnh lặng, không có cảnh ồn ào nơi phố chợ, âm dương tự nhiên là cái lý vĩnh hằng bất biến từ xưa đến nay, vốn không cần phải tranh luận.

Thiết nghĩ, con người đến tuổi trung niên rồi, năm tháng chỉ còn đếm trên đầu ngón tay.
Vậy nên, hãy thiện đãi cuộc sống, thiện đãi người khác, thiện đãi bản thân, thiện đãi hết thảy mọi thứ xung quanh. Tẩy tịnh hết những tạp niệm, gột rửa bụi bẩn của tâm hồn.

Sau tuổi trung niên, quãng đời còn lại bình thản mà không tranh giành, thiết nghĩ cũng là một loại cảnh giới của bậc đại trí vậy.

Theo cmoney.tw - Thuận An biên dịch

Trần Gian Một Khúc

Con người ta sinh ra, ai thoát khỏi: Sinh, lão, bệnh, tử?
Sinh, Trụ, Hoại, Diệt là định luật của tạo hoá, không có cách chi thay đổi được. Cây cối đâm chồi nảy lộc vào muà xuân, xanh tốt xum xuê trong mùa hè, lá héo vàng vào mùa thu, đến mùa đông thì lá vàng rơi rụng, chỉ còn trơ trụi cành cây. Rồi tới mùa xuân năm sau, cây lại đâm chồi nảy lộc. Cái chu kỳ sinh, trụ , huỷ, diệt cứ tiếp nối nhau, không ngưng nghỉ.

Ðời người là bể trầm luân, cõi thế gian đầy những ưu tư phiền não. Vạn vật đều bị chi phối bởi luật vô thường… Vừa mới sinh ra cất tiếng khóc oa oa chào đời. Rồi lớn lên, bước vào đời với bao nhiều mộng đẹp. Thoắt một cái, mái tóc đã điểm sương, mắt đã mờ, lưng đã mỏi, 2 chân đã chậm chạp. Rồi cuối cùng, là hai tay buông xuôi, đi vào lòng đất, bỏ lại trên thế gian tất cả các thứ mà cả đời phải bôn ba vất vả mới làm ra được.

Ðời người như giấc mộng
Người ngoại quốc cũng có câu: Life is too short (cuộc đời quá ngắn). Thế mà, con người ta khi còn sức khoẻ thì mải mê kiếm tiền, lo củng cố địa vị, danh vọng, không có thì giờ để hưởng đời đúng nghĩa.

Cũng ít ai sửa soạn tâm tư để đón nhận những cái vô thường của tuổi gìa. Ðến khi mái tóc đã điểm sương, da đã nhăn, mắt đã mờ, chân đã chậm thì mới giật mình, rồi buồn phiền, thất vọng, nuối tiếc. Khi đó, bao nhiêu tiền của cũng trở thành vô dụng. Ăn uống thì phải kiêng thứ này, cữ thứ kia vì đường lên cao, cholesterol lên cao. Ăn đồ cứng không được vì hàm răng cái rụng, cái lung lay. Ði chơi xa thì không dám, vì sức khoẻ kém, đầu gối đau nhức. Nghe nhạc, xem phim cũng không được vì tai đã nghễng ngãng, mắt đã kèm nhèm.

Người VN mình vốn cần kiệm, chăm làm, chắt bóp để có của ăn của để. Làm việc thì liên miên quên cả cuối tuần, bất kể ngày lễ hay ngày Tết. Làm thì nhiều, mà ít dám vui chơi huởng thụ như người Âu Mỹ…

Suốt đời cặm cụi, nhịn ăn nhịn mặc, để dành, mua cái nhà cái cửa để một mai khi chết thì để lại cho con cháu. Sống như vậy quả là thiệt thòi.
Người xưa đã nói:
Một năm được mấy tháng xuân
Một đời phỏng được mấy lần vinh hoa.
Và:
Chẳng ăn, chẳng mặc, chẳng chơi.
Bo bo giữ lấy của trời làm chi,
Bẩy mươi chống gậy ra đi
Than thân rằng thuở đương thì chẳng chơi. 

Con người có tham vọng, có nhu cầu nên mới bon chen. Suốt đời cứ miệt mài lo tìm kiếm những thứ vô thường mà quên mất chữ nhàn. Những thứ vô thường này là nguyên nhân đưa đến lo âu, căng thẳng, mất ăn, mất ngủ. Và nếu kéo dài có thể đưa đến Strock (SH-stroke ), bệnh tâm thần.
Ông Cả ngồi trên sập vàng
Cả ăn, cả mặc, lại càng cả lo.
Ông bếp ngồi cạnh đống tro
Ít ăn, ít mặc, ít lo, ít làm.
Ðời người sống mấy gang tay
Hơi đâu cặm cụi cả ngày lẫn đêm.
Hoặc là
Ăn con cáy, đêm ngáy o … o !
Còn hơn ăn con bò, mà lo mất ngủ.

Người xưa tuổi thọ kém, ngay tới vua chúa cũng chỉ sống tới khoảng 50 tuổi. Tới 60 tuổi đã ăn mừng lục tuần thượng thọ. Còn tới 70 tuổi, thì thực là hiếm hoi. Bởi vậy mới có câu: Nhân sinh thất thập cổ lai hy (tức là, người ta có mấy ai mà sống được tới 70).

Ngày nay nhờ khoa học tiến bộ. Con người được sống trong điều kiện vật chất vệ sinh, và thoải mái hơn.
Những phát minh của ngành Y, Dược đã giúp nhân loại vượt qua được các bệnh hiểm nghèo, mà người xưa kêu là bệnh nan y như bệnh lao, bệnh phong cùi, bệnh suyễn. Ngày nay người ta sống tới 80, 90 tuổi không phải là ít. Tuy nhiên sống lâu chưa phải là hạnh phúc. Hạnh phúc là luôn cảm thấy vui vẻ, yêu đời, biết tận hưởng cuộc sống. Muốn vậy thì cần phải giữ cho thân tâm được an lạc.

Tâm thân an lạc là biết vui với những cái trong tầm tay của mình, chấp nhận những điều mình không thể nào tránh khỏi. Sống hoà hợp vui vẻ với mọi người xung quanh, không chấp nhất, tỵ hiềm. Lớn tuổi thì không làm ra tiền, nhưng cũng may , ở những nước tân tiến đều có khoản tiền trợ cấp cho người gìà để có thể tự lực mà không cần nhờ cậy vào con cháu. Các cụ gìà nên mừng vì sang được xứ này, thay vì ấm ức với số tiền quá khiêm nhượng, không thể tiêu pha rộng rãi như bạn bè.

Già thì phải chịu đau nhức, mắt mờ, chân chậm, đừng nên than thân trách phận, cau có, gắt gỏng, đã không làm được gì hơn mà còn tạo sự áy náy, thương cảm cho những người xung quanh.

Ở đời mỗi người một cảnh, vui với cảnh của mình, không suy bì, thèm muốn, ganh ghét với những người xung quanh. Biết đủ thì đủ (tri túc, tiện túc), người ta bảo trên 60 tuổi, mỗi ngày sống là một phần thưởng cho thêm (bonus jackpot) của Thượng Đế.

Nếu đi kéo máy slotmachine… dzui hết biết đi!!
Vậy thì hãy nên vui vẻ, tận hưởng những ân sủng mà không phải ai cũng có được!

Ngô Phan Lưu


1. Chị nói, sáng hôm đó anh dậy sớm. Cũng như mọi ngày, ra quán, gọi một ly cafe. Rồi khi người ta mang ly đến, anh đã gục xuống, không còn thở nữa. Hôm qua anh vẫn còn khoẻ bình thường. Kiếp sau còn đến nhanh hơn thời gian pha một ly cafe.

2. Chiều, ngồi chơi trên trang trại thằng em. Bạn trong nhóm nhắn tin về báo có 1 bạn vừa mất. Mới hôm qua còn cụng ly nhau tưng bừng dồn dập, hôm nay đi mãi mãi chẳng về.
Cuộc sống bộn bề kết thúc gọn trơn sau tiệc cười vui vẻ.

3. Chị gần nhà tuy nghèo rách mồng tơi, nhưng gặp ai khó khăn là tận tình giúp đỡ. Hôm phát hàng rào phụ nhà hàng xóm bị kiến ba khoang bò cắn rộp cả chân.

Chị về nhà chẳng để ý đến, trưa nằm võng ru con thì con kiến đỏ bò lên đốt ngay chỗ rộp. Chị sốc chết trên võng, con vẫn áp vào mẹ đu đưa đến tận chiều... 

4. Anh là bác sĩ có danh tại một huyện miền tây sông nước, tiền bạc đất đai khó đếm được một lần. Hôm cuối tuần tranh thủ về sớm đưa vợ con đi chơi, cẩn thận chạy nép bên lề chẳng gấp gáp. 
Đến vòng xoay gặp 2 thanh niên lao vội, vượt qua xe tải nhỏ chẳng làm chủ được tốc độ đã lao thẳng vào anh. Đường trầy, xe vỡ, mặt anh cũng vỡ,... Anh ra đi oan uất đến lạnh người. 

5. Ngày xưa, lâu lâu lại có những sớm mai thức dậy, thấy mình mãi mãi không còn cơ hội để làm tiếp việc của ngày hôm qua. 

Hiện tại, tuy có giảm bớt đôi chút nhưng cũng vẫn còn hối tiếc vì hôm qua không làm tròn hết việc.
Ai cũng từng cầm lấy tay mình, nghe dưới da từng nhịp huyết mạnh bền bỉ. Nhưng mấy ai hiểu được những nhịp mạch đó đang nói gì, để biết sức khoẻ có đang ổn hay không, để còn kịp thương lấy tấm thân mình nhỏ bé. 

Những lời hay ý đẹp chép đầy trong cuộc sống, cho những người kiên trì cố gắng làm niềm tin. Và mặt trời mọc rồi lặn, mặt trăng tròn rồi khuyết, thời gian cứ trôi mà mấy ai thấm được, để còn kịp thương lấy thân mình, để tâm được bình yên giữa muôn đường vạn ngã. 

Nhà Sư


Nhà sư trong hình là con trai duy nhất của tỷ phú giàu thứ 2 Asean, ông Ananda Krishnan cũng là chủ tòa tháp đôi Petronas ở Kuala Lumpur.

Khoảng hơn 15 năm trước, tỷ phú bỗng dưng mất liên lạc nên khởi sự đi tìm con. Tại một ngôi chùa ở miền Bắc Thái Lan, ông sững sờ khi nhìn thấy con mình bận áo vàng với bình bát trong tay. Khi ông đến để mời con mình cùng đi ăn thì Thầy ấy đáp: "Xin lỗi, con không thể nhận lời mời của cha được. Giống như các bạn đồng tu, con phải đi khất thực mà ăn.”

Sững sờ, người cha có tài sản vài chục tỷ USD này nói: “Với tất cả tài sản của tôi, tôi vẫn không thể nuôi con tôi.”

Nhà sư nói trên vốn có quê mẹ tại Thái Lan. Trong một chuyến trở về thăm quê, theo phong tục Thái Lan thì các thanh niên, tuy không bị bắt buộc vẫn gia nhập Tăng đoàn trong một thời gian ngắn trước khi trở lại đời sống trần tục. Thầy ấy khi đó mới 18 tuổi. Vốn trưởng thành và thụ hưởng nền giáo dục Anh, nói được 8 ngoại ngữ nên đầu óc rất cởi mở. Thầy quyết định gia nhập tăng đoàn tạm thời và cảm thấy rất vui.

Đây là lần đầu tiên mà thầy tiếp xúc với Phật giáo, một khái niệm mới mẻ. Nhưng không ngờ thời gian ngắn ngủi đó đã hoàn toàn làm thầy thay đổi suy nghĩ về Đạo phật và cuộc sống của các vị tu sĩ. Chương trình dự trù chỉ sống đời tu sĩ trong hai tuần lễ nào ngờ đã trở nên vĩnh viễn. Thầy đang tu ở trong một Thiền viện ở Thái Lan với 60 tu sĩ khác. Thầy đã từ chối cơ hội làm việc để khuyếch trương gia tài của cha mình.

Theo truyền thống Theravada thì người tu chỉ ăn có một lần trong một ngày vào trước 12 giờ trưa. Sau giờ này thời không được phép ăn thêm một thứ thức ăn nào khác nữa. Nhưng Thầy vui vẻ chấp nhận và nay đã ẩn tu trong một tu viện giữa rừng sâu. Điều đáng nói là tỷ phú rất tôn trọng sở nguyện của con và thường xuyên đi thăm con khi có thể.

Câu chuyện cho thấy với con trai của tỷ phú Ananda Krishnan, tiền bạc và của cải không khiến cho Thầy đạt được hạnh phúc và thỏa mãn thực sự mà quyết tâm buông bỏ để tìm tới sự an bình bên trong mới là mục tiêu tối thượng của nhà sư này.

...
“Dù cho dân số bảy tỷ người hiện đang sống trên trái đất này trở thành triệu phú hết, nhưng thiếu vắng sự an lạc nội tâm thì con người vẫn không thể có sự bình an và hạnh phúc lâu dài”

(Đức Đạt Lai Lạt Ma)

Sống và chết chỉ cách nhau một hơi thở. Sống làm sao cho đúng ý nghĩa để có thể từ giả cõi trần bằng một cái thở nhẹ nhàng, thanh thản?

share từ FB Lu Thi Tuong Uyen (Nguồn16/6: Người Phụng Sự)


=>> Xem thêm: https://www.chungta.com/nd/tu-lieu-tra-cuu/doi_nguoi_nhu_bong_cau_qua_cua.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét