Tôi đã mất bạn thân vì đa cấp như thế nào?
Chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi, tôi cũng không muốn nhắc lại vì mỗi khi nghĩ đến, luôn thấy đó là cả một khoảng ký ức tăm tối, đầy hối tiếc, đau khổ lẫn những nỗi tủi hờn không biết nói cùng ai. Trách người ta nhẫn tâm lừa mình một, tôi càng tự trách mình gấp 10 lần.
Chiếc bánh vẽ màu mỡ với thu nhập cả ngàn đô/tháng
Tôi lớn lên ở một vùng quê cách Hà Nội chỉ khoảng 40-50km. Nhà nghèo, đông con những 5 anh, chị em và không ai được ăn học đàng hoàng ngoài tôi là con út.
Lên Hà Nội học ĐH, mỗi tháng bố mẹ tôi chỉ cho khoảng 800.000 đồng (tôi vừa đóng học phí, vừa trả tiền phòng rồi còn biết bao nhiêu thứ cần chi tiêu khác). Cuộc sống khốn khó khiến tôi luôn nung nấu ý định tìm một công việc làm thêm. Tôi quay cuồng giữa rất nhiều thông tin tuyển dụng trên mạng và trong lúc bối rối, tôi gặp Tuấn - một người bạn cùng quê, học trên tôi một khóa.
Biết tôi có ý định kiếm tiền, Tuấn liền bảo: "Đi làm thêm mấy việc vặt ở quán cafe, cửa hàng quần áo thì được bao nhiêu tiền. Mình giờ là sinh viên, có chút kiến thức thì không tội gì phải đi làm mấy công việc chân tay, lương bèo bọt ấy".
Tuấn gợi ý tôi nên đi bán hàng, vừa kiếm được nhiều tiền, vừa mở rộng các mối quan hệ xã hội. Anh giới thiệu với tôi về công ty mình đang làm việc, nói ở đó, mọi người ai cũng đều giàu có mà công việc lại nhàn hạ, có nhiều thời gian rảnh rỗi. Tôi nhìn sang Tuấn, không khỏi bất ngờ vì vốn là một sinh viên tỉnh lẻ, gia đình thuộc diện trung bình nhưng Tuấn lại dùng điện thoại rất sang, đi xe tay ga và ăn mặc bóng lộn.
Ở công ty Tuấn, ai cũng ăn mặc rất lịch sự, bóng lộn.