- RÁC & HOA

Bạn muốn nhận từ tôi “Rác” hay là “Hoa”? Và cũng vậy, bạn muốn mang tặng tôi là hoa hay là rác? Chắc là bạn đang cười tôi câu hỏi này! 

Tôi nghĩ và biết vậy. Thế nhưng thưa bạn, hằng ngày chúng ta trao cho nhau cả rác và hoa chúng ta vô tình không hay biết. 

Bạn cũng như tôi, có đôi lúc chúng ta bị phải một chứng bệnh đó là: sao tôi buồn quá, tôi đau đầu quá, tôi mệt mỏi chán chường quá, tôi căng não quá, tôi.v.v...và v.v...


Bạn ơi, tại sao chúng ta có những chứng bệnh đó bạn biết không? Đó là vì chúng ta chưa biết cách cân bằng não bộ của mình. Chúng ta chất chứa, ôm đồm, nhồi nhét vào não của chúng ta quá nhiều và quá nhiều từ mỗi giờ, mỗi ngày, mỗi tháng và mỗi năm và nhiều rồi nhiều năm như vậy. Chúng ta đã vô tình không hay biết, không tẩy bớt, không buông ra. Rồi chúng ta ngã bệnh. Đó là bệnh chấn thương của nội tâm do ngoại cảnh kết thành.
Sáng hôm kia tôi gọi về thăm người chị cả ở quê nhà. Chị ấy mỗi khi nghe tôi gọi về thì chị rất vui. Thế nhưng mỗi khi gọi và nói chuyện với chị xong thì tôi lại bị đau đầu và có khi đến mấy ngày sau tôi mới bớt đau. Những lần trước tôi ít để ý nhưng cứ một lần, hai lần rồi nhiều lần thì tôi mới phát hiện là chị đã tặng cho tôi quá nhiều những thứ “rác” không có bón gì được cho “hoa”. Toàn là “rác độc”.

Chị nói toàn là những thứ phiền hà và những tư tưởng tiêu cực từ phía của chị thôi. Thậm chí chị cũng không hề chịu lắng nghe tôi. Tôi thương chị, sợ chị buồn nên tôi chỉ nói theo rồi xin được ngắt phone. Thế nhưng lần này thì tôi quyết định ngồi lại và suy nghĩ cho kỹ trước khi gọi về để phân tích cho chị. Tôi nghĩ với tôi mặc dù tôi không ở bên cạnh chăm sóc cho cha mẹ già nhưng tôi đã làm hết sức để bù đắp. Nếu kể ra thì tôi mặc dù không có “hiếu” phụng dưỡng nhưng tôi cũng có “thảo” mà.

Vậy thì tại sao từ bao nhiêu năm nay tôi luôn nhận toàn là những thứ phiền hà, thiếu năng lượng tích cực từ các anh chị như vậy? Tại sao họ không chịu suy tư ở những mặt tích cực hơn và chấp nhận nó đi. Hay là vì họ thiếu ngồi lại tĩnh lặng, thiếu những sự thực tập của tâm yêu thương, tâm hàn gắng, tâm nhẫn nại tha vì quăng đại những thứ ngôn ngữ của giận hờn, lo toan, than và trách cho người khác.

Tôi lại suy nghĩ đến những người bạn xung quanh mình. Có thể nói, tôi là người rất tiết kiệm thời gian nên việc giao du bè bạn, “tám” qua phone, chia sẻ tâm tư nó không nằm ở típ người của tôi. Vậy nhưng vì công việc có đôi lúc tôi cũng phải bắt phone lên. Bạn biết không, tôi rất dỡ về cố vấn tâm lý. Vậy đó, mà có lần tôi phải lắng nghe cả tiếng hoặc hai tiếng đồng hồ cho mỗi cú phone. Có lúc tôi bị căng não quá, sau đó tôi phải đi bộ cả hàng giờ hoặc ngồi ngoài vườn cho đỡ bớt và thậm chí là đến mấy ngày sau thì nó mới nhẹ đi. Vậy là từ đó, tôi nhất định phải “chỉnh” lại cách suy nghĩ của người chị khi tôi gọi về. Thay vì để chị cứ than trách, thì sau khi nghe xong tôi phân tích cho chị biết rõ. Tôi quyết định không tế nhị như những lần trước nữa. Tôi khuyên chị bớt xem những thông tin không lành mạnh từ cuộc sống, tin tức trên báo đài. Thay vì chị cứ ôm ấp giận hờn thì hãy khởi tâm yêu thương, trồng hoa ngoài vườn hoặc tập nói với người khác bằng những câu từ thật tế nhị và thậm chí tập nuôi những ngôn ngữ lành mạnh ngay từ trong não bộ. Tôi cố gắng phân tích và cố gắng “nâng tầm” cho cách suy nghĩ của chị.

Rồi một ngày nọ, cũng khá lâu đấy, tôi gọi về thăm chị cũng như hỏi thăm ba mẹ luôn, chị khác hẳn. Chị kể tôi nghe và nói với giọng điệu hoàn toàn khác. Tôi liền khen ngợi chị ngay sau buổi nói chuyện ấy và tôi cũng rất vui vì mình có thể làm được một điều rất khó với chính người chị của mình. Sỡ dĩ tôi dám nói với chị vì tôi biết chị thương tôi từ nhỏ. Tôi nói ra, tôi không sợ mất chị. Thế nhưng bạn bè thì khó lắm. Mình nói không khéo là họ cho mình dạy đời họ, hay không muốn lắng nghe họ và thế là họ trách mình, thậm chí tuyệt giao với mình luôn.

Tôi rất sợ nhận những thứ rác không vun bón gì được cho hoa ở sau vườn nhà tôi. Tôi cũng rất sợ mình tặng rác đó cho những người xung quanh tôi. Bằng cách, hàng ngày tôi phải ngồi lại và quán chiếu từ hành động, ngôn ngữ và cách giao tiếp của mình. Ít nhất là tôi phải ngồi im lặng như vậy từ một tới hai giờ trong một ngày. Nhiều người bảo là ngồi thiền. Thế nhưng tôi nghĩ đơn giản là tôi chỉ ngồi quán chiếu cho chính tôi thôi. Tôi không cần chứng đắc hay giác ngộ gì cả. Tôi ngồi một cách im lặng và nhìn ”cái tâm” không từng dễ thương của mình. Tôi muốn thấy rõ cái tôi nhận và cái tôi đã cho. Cả hai thứ đó, tôi phải thật cẩn thận để biết cách cho đi và nhận lại ở một chiều hướng rất tích cực. Có đôi lúc, cuộc sống này mỗi chúng ta cũng nên có những giây phút cho chính mình. Giây phút đó là giây phút bình yên nhất của một ngày. Chúng ta nên sàng lọc lại những câu nói, tin tức và mọi thứ có thể rồi sau đó chúng ta quyết định xem những thứ nào nên giữ lại và không nên. Vì chính những hạt giống tiêu cực mà chúng ta nhận vào hàng ngày đó, nó sẽ nẩy mầm và sau đó nó biến thành những đám ruộng hoang trong tâm của chúng ta. Đám ruộng hoang đó sẽ nuôi dưỡng toàn là những loại côn trùng độc hại để miếng đất bình yên trong tâm của chúng ta trở thành miếng đất cằn cỏi, thiếu phù sa không cải cách được nữa.

Vâng thưa bạn, hãy tập lại những thói quen của chúng ta! Nếu trong bạn có một não bộ bình thản, nhẹ nhàng, yên vui và tích cực thì tôi xin chúc mừng bạn. Còn nếu bạn hay bị cáu gắt, hay giận hờn, buồn tủi, đau thương, oán trách thì tôi khuyên bạn nên tập lại nó. Hãy tập ngay từ bây giờ đừng để cho nó trễ hơn nữa. Vì nếu bạn quá trễ không thể cứu vãn thì thưa bạn, một ngày không xa bạn sẽ một mình trong cô đơn, trong thầm lặng, trong bóng tối của những chuỗi ngày chịu đựng và cuối đời là bạn sẽ chết với cái tâm không bình an đó!Nhà Phật có dạy, nếu một người biết mĩm cười ở cuối đời rồi ra đi thì người đó có sinh lại chốn nhân gian này sẽ có một gương mặt dễ nhìn và thân tướng khoan thai. Ngược lại, một người trước khi rời bỏ thân mạng mà mang một cái mặt ảm đạm buồn khổ ra đi thì sinh lại đời sau tướng mạo không được dễ nhìn và cuộc đời cũng gặp nhiều trắc trở, khổ sở.

Cuối cùng, tôi xin chúc bạn được mọi người tặng nhiều cánh hoa đẹp mỗi ngày và tôi cũng mong rằng bạn cũng sẽ tặng cho những người xung quanh mình những cánh hoa đẹp tương tự. Chúng ta hãy tập trồng nhiều loài hoa trong “vườn tâm thức” của mình và hãy khôn khéo để nhận và cho đi một cách có hiệu quả bạn nhé.

Kính chào bạn!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét