- Cuộc đời vô thường

Nhân sinh tại thế, muôn nẻo đường đời, người gặp vô số, việc có vô vàn. 
Có một điều chúng ta không muốn đón nhận, đó chính là sự vô thường.

Vô thường là sự vĩnh hằng của thế gian, biến đổi là điều thường trực của vạn vật.
Nhân sinh cũng lại như thế, thời gian như nước chảy qua cầu, được mất vô định, họa phúc vô căn, vật đổi sao dời, hết thảy đều không ngừng biến hóa.

Thế gian dẫu đẹp con người cũng chẳng thể gắn bó được bền lâu, đến và đi là tùy duyên phận. Nhân sinh tại thế, muôn nẻo đường đời, người gặp vô số, việc có vô vàn. Nhưng có một điều chúng ta không muốn đón nhận, đó chính là sự vô thường trong cõi trần gian này.
Ai đó từng nói: Nuối tiếc là cảm giác thường thấy, cô đơn cũng là điều thường gặp, phải chăng con người sinh ra là phải nếm vị khổ trên đời?
Trần gian là cõi dục (cõi dục giới, cõi sắc giới và cõi vô sắc giới), thấm thoát thoi đưa được mất vô thường, (thân vô thường, tâm vô thường, khẩu, ý, niệm đều vô thường, cho đến tất cả pháp có hình sắc hay không có hình sắc, âm thanh hay ngôn ngữ hình tượng đều vô thường...vạn pháp vô thường. Bởi chính cái gốc cội vô minh làm chúng ta trôi lăn khôn cùng, vô tận, (Trong vòng tròn thập nhị nhân duyên từ vô minh tới lão, tử, thì thọ, ái... mà ái chính là cái mắt xích quan trọng nhất) dẫn tới luân hồi sinh sinh diệt diệt, Phật dùng thiên nhãn dõi mãi cũng chỉ thấy tầng tầng, lớp lớp chẳng tìm điểm cùng (sinh mệnh như con sóng, nhờ gió mà nổi hết gió sống lại tạm chìm khuất- đây chính là bản thể sinh ra hiện tượng; rồi hiện tượng lại trở về bản thể, sinh sinh diệt diệt vô cùng, vô tận) Xem từ 18:01' Những Lời Phật Dạy - Chương 1 clip dưới:



Sinh diệt từ ý niệm tới hành vi, từ đó nuôi dưỡng cái ta không thật trong vô minh (không sáng tỏ, bị che mờ cái tánh sáng suốt, rõ biết, trí tưởng tượng). Vì vậy trong thập nhị nhân duyên để phá cái vô minh thì ái là cái cần phá đầu tiên (ái là sự yêu mến, ưa thích do thức điều khiển). Tu đạo (mà tu là sửa; đạo: vừa là con đường vừa là đạo lý sống ở đời) sống sao đúng đạo lý làm người, từ đó giảm hóa nghiệp, gom tích phước đức (được tròn đầy viên mãn) ...


Hiểu vô thường, sống ung dung
Trong Hồng Lâu Mộng có ca khúc “Hận vô thường”, trong đó có câu: “Mừng vinh hoa đang tốt, hận vô thường đến mau”. Cuộc sống cũng tương tự như vậy, cho dù cả đời vinh hoa nhưng họa phúc vô lường, sống chết vô định, nay giàu mai nghèo chẳng thể biết ra sao.

Thời Xuân Thu Chiến Quốc, Ngô vương vì báo thù cho cha mà đem quân tiêu diệt nước Việt. Sau này ông lại đắm chìm trong hưởng thụ vinh hoa, sa đọa tửu sắc mà dẫn đến cảnh nước mất nhà tan, thân tàn danh bại, cuối cùng phải tự sát dưới tay bại tướng của chính mình là Việt vương Câu Tiễn.
Nhân sinh vô thường, nào ai biết ngày mai sẽ ra sao? Việc gì đến, chuyện gì đi, rất khó có thể lường trước được.

Thời trẻ, Hàn Tín sống cảnh nghèo đói, tứ cố vô thân không người tương trợ, đến cái ăn cũng phải đi xin từng bữa. Một ngày, Hàn Tín bị tên đồ tể ức hiếp, bắt ông phải chịu nhục chui háng. Tuy nhiên thế gian vạn sự xoay vần, sau này Hàn Tín trở thành đại tướng quân, oai phong lẫm liệt, hùng dũng phi thường, còn tên đồ tể khi xưa từng ép Hàn Tín chui háng thì vẫn chỉ là một kẻ lưu manh.

Hiểu vô thường, sống ung dung. (Ảnh: pixabay.com)

Gặp vô thường, tùy duyên mà định

Thuyền thuận gió thì ít, ngược dòng nước chảy, gió đảo thuyền ngang lại nhiều, đó mới thực là cuộc sống. Vậy nên cứ tùy kỳ tự nhiên, thản nhiên đối diện được mất sẽ giúp ta có được tháng ngày ung dung tự tại.

Năm Tô Thức 43 tuổi, vì viết một bài thơ chỉ trích chính sách thuế muối của Vương An Thạch mà ông bị đi đày tới Hoàng Châu. Tuy vậy, chuỗi ngày lưu đày không hề làm ông nao núng. Ông sống trong một căn phòng nhỏ đơn sơ bên bờ sông, không có tiền cũng chẳng có cơm ăn, buộc phải tự mình cày ruộng, câu cá kiếm sống qua ngày. Vậy mà ông vẫn ung dung nhàn tản, vẫn ngày ngày ca hát, ngâm thơ.
Trong thời gian ở Hoàng Châu ông đã viết rất nhiều thi ca mà sau này trở thành những tác phẩm nổi tiếng. Trong đó có những câu như:
“Khách lang bạt khỏi phiền viên ngoại
Lệ nhà thơ ghi sổ tang bồng”
Dẫu cuộc sống trắc trở long đong, Tô Thức vẫn làm được điều mà người bình thường không sao làm được: Nguy không sợ, được không vui, nhàn tản thong dong, sống một đời ung dung tự tại.

Con người sống trên đời nên lấy vô thường làm bạn, sẽ có những lúc gặp chuyện không như ý, hay có những điều suy nghĩ hoài mà chưa thấu tỏ. Tuy nhiên thời gian qua đi, tới một lúc nào đó ta sẽ dần dần minh bạch, giật mình nhận ra rằng: Thì ra hết thảy đều là an bài tốt nhất.

Kỳ thực, khốn khó, nguy nan rồi hạnh phúc cũng là đạo luật vô thường. (Ảnh: pixabay.com)

Đời vô thường mới đúng kiếp nhân sinh

Trong cuộc đời không có ai mãi thành, mãi bại, được như ý trọn vẹn trăm năm. Chuyện đời biến ảo luôn đến vào lúc ta không ngờ tới nhất, có khi đang vui lại phải buồn, có khi đang rầu rĩ lại gặp cảnh hân hoan… Tất cả đều không sao đoán định được.

Nếu có thể vững vàng đối diện với thực tại, đối diện với ‘được – mất’, công danh lợi lộc đến và đi cứ thản nhiên đón nhận… ấy mới thực là người minh trí.
Đời người tuy dài mà lại ngắn, trăm năm qua đi chỉ như cơn gió thoảng. Yêu ghét vui buồn, chức trọng quyền cao, cuối cùng cũng chẳng khác nào mây bay khói tỏa. Sống ung dung, đối diện vô thường, không cầu danh cũng chẳng mong gì lợi, bởi trên đời vạn sự tùy duyên….

Minh Vũ biên dịch - theo Soundofhope

Tài phú như nước chảy, giàu sang bạc vạn cũng thành không


Vận mệnh thế gian đều do Thiên ý, thiện ác ắt có báo, phúc lộc đến hay đi đều đã có an bài.
Rất nhiều người coi phát tài và thành danh là mục tiêu phấn đấu, cho rằng tất cả đều nhờ vào nỗ lực của bản thân mới thành.

Trên thực tế, “sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên”, vinh hoa phú quý của đời người là dựa vào phúc đức, nếu phúc mỏng, đức nông thì dù có nỗ lực thế nào cũng khó mà được như nguyện. Nếu dùng thủ đoạn bất chính để có được những thứ không thuộc về mình, thì không những chẳng giữ lại được mà còn tạo nên nghiệp chướng, cái hậu mang đến cho thân chính là những điều đau khổ và phiền phức.

Lừa gạt vô độ, yêu chiều kỹ nữ dẫn đến phá sản
Trong “Duyệt vi thảo đường bút ký” có câu chuyện kể rằng: Ở huyện Hiến có ông quan tên là Vương Mỗ, không những giỏi về viết hình kiện mà còn luôn biết cách lấy tiền của người khác. Nhưng cứ mỗi khi Vương Mỗ tích trữ được chút tiền thì lại có việc cần phải dùng đến.

Một buổi tối nọ có vị đạo đồng nghe được hai tiểu quỷ trong miếu Thành Hoàng nói chuyện với nhau. Một tên nói: “Lão ta hôm nay lấy được rất nhiều tiền, chúng ta nên dùng cách nào để tiêu hao chỗ tiền đó?”... Tên còn lại trầm lặng một lúc rồi nói: “Một ả Thúy Vân là đủ, đâu cần chúng ta phải phiền não làm gì?”.

Miếu Thành Hoàng xưa nay thường hay có quỷ lai vãng, vị đạo đồng gặp nhiều thành quen nên không hề sợ hãi, chỉ là không biết cô nương Thúy Vân kia là ai, cũng không biết hai tên quỷ sứ đang tính toán về điều gì. Không lâu sau, có một kỹ nữ tên là Thúy Vân đến huyện Hiến. Vương Mỗ rất yêu chiều nàng ta, ngày nào cũng lui tới chỗ Thúy Vân, không chỉ tiêu khoảng tám, chín phần tiền tích lũy được mà còn bị nhiễm bệnh khiến toàn thân lở loét. Ông ta phải đi khắp nơi cầu thầy xin thuốc, đến lúc hết bệnh thì tiền tiết kiệm cũng cạn sạch. Người ta ước tính rằng cả đời Vương Mỗ có thể đã tích được 3, 4 vạn tiền vàng, nhưng sau này khi ông ta qua đời, ngay đến tiền mua quan tài
cũng chẳng còn nữa…

 
Ảnh minh họa: Shizhuzhai.

Nhân quả không phải là hư không
Cũng trong “Duyệt vi thảo đường bút ký”, vào thời Ung Chính nhà Thanh, có người tên là Tô Đấu Nam gặp anh bạn cũ trong một nhà khách bên sông Bạch Câu. Người bạn này vừa uống rượu vừa oán than: “Vì sao Thiên lý quá bất không, thiện ác chẳng có báo?”.
Đột nhiên có một người bí ẩn cưỡi ngựa đi qua nói với anh ta:
“Ngươi còn phàn nàn chuyện gì đây? Hãy nghĩ thử xem, phạm tội dâm dục thì tất sẽ nhiễm bệnh, ham mê cờ bạc thì tất sẽ nghèo túng, cướp của thì tất sẽ bị bắt, giết người thì tất phải đền mạng. 
Những thứ này đều là nhân quả báo ứng. 

Tất nhiên, cùng là dâm dục nhưng có mạnh có yếu, cùng là ham mê cờ bạc nhưng thủ đoạn có cao có thấp, cùng là cướp bóc nhưng có kẻ đầu sỏ lại có kẻ đi theo vì bị ép buộc, cùng là sát nhân nhưng có cố ý và ngộ sát. Cho nên quả báo cũng sẽ có mức độ khác nhau. Cùng là báo ứng nhưng có người lấy công trước đây để bồi hoàn, có người được báo đáp một cách rõ ràng, có người lại được báo đáp một cách âm thầm lặng lẽ, có người phúc báo chưa tận đã có ác báo đến. Tình thế không thể vơ đũa cả nắm, rất huyền diệu và tinh tế!”.

Người ấy tiếp tục nói: “Ngươi chỉ nhìn thấy cái hiện thực trước mắt mà oán trách Thiên đạo không rõ ràng, từ đó mà buông lời hàm hồ không cẩn trọng. Hơn nữa lấy chính bản thân ngươi mà nói, vận mệnh của ngươi có thể làm quan đến thất phẩm, nhưng bởi vì mưu tính và nịnh bợ người khác nên mới bị tiêu hao phúc báo. Ngươi từ quan cửu phẩm lên bát phẩm, trong lòng cứ ngỡ bản thân đã đạt được mục đích mà không biết rằng: trên thực tế vì tâm tính của ngươi không đủ nên mới bị hạ từ quan thất phẩm xuống bát phẩm”.

Tiếp theo, nhân vật bí ẩn kia lại đi đến bên cạnh thì thầm một lúc với anh ta rồi lớn tiếng nói: “Những việc này ngươi đã quên hết rồi sao?”. Anh ta nghe xong, cả người ướt đẫm mồ hôi và hỏi lại: “Những việc riêng tư này của tôi, sao ông lại biết?”. Nhân vật thần bí kia cười nói: “Tất cả mọi chuyện của thế gian Thần linh đều biết, há đâu phải mình ta?”.

Nói xong những lời này, vị kia liền lên ngựa phóng đi, chớp mắt đã không nhìn thấy hình bóng nữa. Thiện ác từ đầu đến cuối đều có quả báo, nhân quả không phải chuyện hư không.

Ảnh minh họa: Ximalaya.

Phòng tối tâm đen, Thần nhìn như điện sáng.
Thời nhà Minh, ở Quảng Đông có một người tên là Ngụy Mỗ, sau khi thi đỗ tiến sỹ được cử đến làm quan ở Hồ Quảng, phủ Giang Lăng. Khi đi nhậm chức ngang qua chùa Thánh Thọ, ông thấy một lão hòa thượng dẫn theo mười mấy tiểu hòa thượng khác đến chào mừng.

Ngụy Mỗ nói: “Được các ngài tiếp đón thật là hân hạnh cho tôi quá. Dám hỏi vì sao tôi lại được nhận hậu đãi lớn thế này?”.

Một tiểu hòa thượng nhanh miệng nói: “Sư phụ tôi bình thường rất ít khi gặp người khác, nhưng ba ngày trước đã tiên đoán rằng sẽ có quý nhân đi qua, nên dặn dò chúng tôi ra đây nghênh đón”.

Ngụy Mỗ lại hỏi: “Thật là thần kỳ, ngài ấy có thể biết trước sao?”. Lão hòa thượng khiêm tốn gật đầu đáp lời, Ngụy Mỗ đêm đó đã nghỉ lại trong chùa.

Sau này, trong một lần xử án Ngụy Mỗ đã lạm dụng quyền lực mà nhận hối lộ hơn sáu trăm lượng bạc và khiến một người vô tội phải chết oan. Ông cũng biết rằng điều này là sai trái, dù không ai hay biết nhưng lòng ông lúc nào cũng bồn chồn không yên.

Một lần Ngụy Mỗ có việc đi ngang qua ngôi chùa, khi nhìn thấy tiểu hòa thượng trước đây, ông liền nói: “Sư phụ của cậu sao không biết trước rằng tôi sẽ tới?”. Tiểu hòa thượng trả lời: “Chúng tôi không thấy sư phụ dặn dò gì”.

Lão hòa thượng nghe thấy liền chạy ra và nói: “Phàm là quý nhân đi qua, Thần linh sẽ báo mộng trước ba ngày. Xưa có nhân sĩ họ Trương đi thi ngang qua đây đã phải vào tệ chùa tránh gió, Thần linh đều thông báo. Sau này Trương đại nhân có được đại phú đại quý, Thần linh cũng đều báo trước cho nhà chùa. Vậy mà không hiểu sao riêng lần này lại không báo, chẳng hay nguyên nhân là gì”.

Ngụy Mỗ nghe xong liền hỏi: “Có chuyện này sao? Ta lần này đến Vũ Xương cả đi lẫn về hơn 10 ngày đường, bề trên có lẽ vì có nguyên nhân gì đó chăng?”.

Lão hòa thượng liền cầu khấn với Thần linh, đêm đó trong mộng biết được đáp án, lúc đó lão hòa thượng liền kinh hãi nói: “Người nói thì thầm, trời nghe như sấm dậy. Phòng tối tâm đen, Thần nhìn như điện sáng”.

Nửa tháng sau, Ngụy Mỗ lại đến, lần này cũng như lần trước, ông không thấy có ai ra đón tiếp hoan nghênh mình. Ngụy Mỗ thấy vậy liền nói: “Thần linh có vẻ không linh, nếu linh thiêng thì tại sao lại không báo?”.

Lão hòa thượng trầm ngâm một lúc lâu ngập ngừng không muốn đáp, nhưng vì Ngụy Mỗ cứ liên tục vặn hỏi, cuối cùng ông đành nói: “Thần linh nói, gần đây ngài lấy của người khác hơn 600 lượng bạc, còn hại chết một mạng người. Thiên trúc đã hạ, thánh chỉ đã giáng xuống, những chuyện sau này đều là thiên cơ, bần tăng đây cũng không thể nói trước điều gì”.

Những câu nói này khiến Ngụy Mỗ chột dạ đứng ngồi không yên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mãi một lúc lâu sau ông mới lấy lại bình tĩnh và nói: “Hạ quan làm sao dám ham tài phạm pháp?”. Nói xong liền vội vã rời đi.

Sau đó Ngụy Mỗ lâm bệnh nặng, buộc phải xin cáo quan về quê, không lâu sau thì qua đời.

Trong dân gian có câu rằng “Người nói thì thầm, trời nghe như sấm dậy”, nhất cử nhất niệm của con người thì Thần linh đều biết. Cho dù là một niệm ác khởi lên hay một việc làm người trần không ai hay biết, nhưng Thần linh đều minh tỏ rõ ràng, khiến người hành ác trong phút chốc có thể khiến bản thân mất đi phúc phận cả đời.

Ngọc Linh - Theo Secretchina.

Virus ‘lạ’ từ Trung Quốc đe dọa xâm nhập Việt Nam

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Bộ Y Tế Việt Nam đang tăng cường kiểm tra y tế tại phi trường, cửa khẩu và chuẩn bị thuốc, hóa chất để phòng bệnh viêm phổi do virus “lạ” nghi là SARS lây nhiễm từ Trung Quốc.

Bộ Y Tế Trung Quốc ghi nhận đến ngày 5 Tháng Giêng, 2020, đã có 44 ca viêm phổi nghi liên quan đến bệnh SARS tại thành phố Vũ Hán. (Hình: SBS)

Theo báo Tuổi Trẻ, ngày 6 Tháng Giêng, 2020, Bộ Y Tế của Việt Nam đã yêu cầu Sở Y Tế các tỉnh, thành phố giám sát chặt chẽ tình hình dịch bệnh tại các cửa khẩu. “Tất cả khách nhập cảnh từ thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc, được kiểm tra thân nhiệt bằng máy đo thân nhiệt từ xa.”

Báo VNExpress cho hay Trung Quốc tiếp tục ghi nhận thêm các ca viêm phổi cấp “chưa rõ nguyên nhân” tại thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc. Tính đến ngày 5 Tháng Giêng, 2020, đã có 44 bệnh nhân nhiễm“virus lạ” nghi viêm phổi SARS, trong đó 11 người nguy kịch, phần lớn là người buôn bán tại chợ hải sản Huanan, nơi có nguồn mang dịch bệnh dễ lây lan.

Nhân viên phi trường Suvarnabhumi, Bangkok (Thái Lan) chờ kiểm tra sức khỏe khách đến từ Trung Quốc. (Hình: The Satrs)

Cùng ngày, trong bối cảnh bệnh viêm phổi cấp do “virus lạ” tại Trung Quốc, Singapore cũng thông báo ghi nhận một người bị viêm phổi cấp đi về từ thành phố Vũ Hán. Tuy nhiên, đến sáng 6 Tháng Giêng, kết quả xét nghiệm mẫu bệnh nhân này dương tính với virus RSV (Respiratory syncytial virus), một loại virus gây viêm phổi thông thường.


Theo báo chí đưa tin, Bộ Y Tế Trung Quốc đã tổ chức điều tra và khai triển các biện pháp kiểm soát tình hình dịch bệnh, đóng cửa và tiêu độc khử trùng chợ hải sản Huanan. 121 người dân có tiền sử tiếp xúc gần với các bệnh nhân đang được theo dõi chặt chẽ sức khỏe.


Giới chức thành phố Vũ Hán, cho biết “hiện chưa có bằng chứng bệnh viêm phổi lây truyền từ người sang người, cũng chưa ghi nhận cán bộ y tế nào bị nhiễm bệnh.”


Tuy nhiên, kết quả xét nghiệm ban đầu cho thấy tác nhân gây bệnh không phải là các chủng virus gây bệnh viêm đường hô hấp thường gặp như: cúm mùa, cúm A, Adenovirus. Bộ Y Tế Trung Quốc tiếp tục “làm các xét nghiệm để xác định nguyên nhân bệnh.”


IHR cho biết Tổ Chức Y Tế Thế Giới (WHO) đang phối hợp với Bộ Y Tế Trung Quốc “điều tra nguyên nhân bệnh viêm phổi.” Song, WHO chưa đưa ra khuyến cáo nào về việc hạn chế đi đến khu vực có bệnh tại Trung Quốc.
(Tr.N)

Đảo trên sông lớn nhất thế giới Ilha do Bananal (Tocantins, Brazil) đang trải qua đợt hạn hán khắc nghiệt, hàng loạt cá sấu chết phơi xác trên mặt bùn nứt nẻ. Chung số phận với cá sấu, nhiều loài động vật ăn cỏ cũng đang nằm thoi thóp chờ chết vì thiếu nước trầm trọng.




Xem sự vô thường trong nội dung phim ngắn "Cha & Con Gái"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét