“Buông bỏ” là một người tìm kiếm cơ hội trưởng thành. “Từ bỏ” thì cho thấy một người tìm kiếm chỗ để trốn tránh. “Buông bỏ” là vì nhìn thấy bản thân mình cao quý hơn sự việc, vì vậy mà buông bỏ sự việc đó. “Từ bỏ” là vì không thể buông bỏ được sự việc, cuối cùng đành phải từ bỏ chính mình. Người khôn biết phải buông bỏ, kẻ dại chỉ có từ bỏ.
Vui vẻ không phải là một loại tính cách, mà là một loại năng lực trí tuệ. Phương pháp giải quyết buồn phiền tốt nhất, chính là quên đi buồn phiền. Không tranh giành tức là từ bi, không biện giải tức trí tuệ, không nghe chính là thanh tịnh, không nhìn chính là tự tại, tha thứ chính là giải thoát, biết thỏa mãn chính là buông bỏ. Không loạn trong tâm, không kẹt trong tình, không sợ tương lai, không nghĩ quá khứ. Cười ngắm gió mây tan, ngồi yên khi mây lên.
Sở dĩ con người sống không được vui không được hạnh phúc, nguyên nhân chủ yếu nằm ở 3 thói quen, nếu bạn đã quen với những thói quen này, xin bỏ ngay.
Không có việc gì đáng sợ trên thế gian hơn việc làm trong lúc mất đi lý trí, hậu quả không thể nghĩ bàn. Bộ mặt xấu xí nhất của đời người không thể hơn một bộ mặt đang tức giận, không ai thích một khuôn mặt tăm tối cả. Chuyện làm người khác ghét nhất trên đời cũng không thể hơn làm một cái mặt tức giận cho người xung quanh xem, còn khó chịu hơn là đánh nhau.
Lý của Đại Đạo thì vô cùng đơn giản, đơn giản đến nỗi chỉ cần một hai câu là có thể nói rõ ràng. Những chuyện nhỏ trên đời khó là khó ở chỗ đơn giản. Đơn giản không phải là phớt lờ cho xong chuyện, cũng không phải đơn thuần ấu trĩ, mà là trí tuệ ở cấp bậc cao nhất, là biểu hiện của thông minh duệ trí thành thục. Cái hoàn hảo luôn luôn là cái đơn giản. Học được sự đơn giản, thật ra không đơn giản chút nào.
* “Cười ngắm gió mây tan, ngồi yên khi mây lên”: Lột tả một trạng thái ung dung bất biến trước ngoại cảnh, dù mây có tan biến hay là xuất hiện trở lại thì vẫn giữ một thế ngồi như ban đầu, vẫn tươi cười nhìn ngắm những gì đang diễn ra mà không bị vướng mắc vào nó.
Châu Yến
NHỮNG BÀI KỆ
“BUÔNG XUỐNG ĐI!”
Bài 1:
Buông xuống đi, hãy buông xuống đi!
Chớ giữ làm chi, có ích gì.
Thở ra chẳng lại, còn chi nữa?
Vạn pháp vô thường, buông xuống đi!
***
Bài 2:
Buông xuống đi, hãy buông xuống đi!
Chớ giữ làm chi, có ích gì?
Ôm vào đau khổ vô cùng tận,
Buông xuống ngay liền vạn khổ đi!
***
Bài 3:
Buông xuống đi, hãy buông xuống đi!
Chấp giữ thân tâm có ích gì?
Thở ra chẳng lại, còn chi nữa?
Thân tâm vô thường, buông xuống đi!
***
Bài 4:
Buông xuống đi, hãy buông xuống đi!
Tâm hồn thanh thản, chẳng sầu bi.
Cuộc đời ngắn ngủi trong chớp mắt,
Còn có vui gì, chẳng bỏ đi?
***
Bài 5:
Buông xuống đi, hãy buông xuống đi!
Chớ diệt ý thức, có ích gì?
Ý làm chủ, dẫn đầu các pháp,
Lợi ích vô cùng, sao bỏ đi?
***
Bài 6:
Tác ý đi, hãy tác ý đi!
Bất động, thanh thản, chẳng sầu bi.
Tác ý đi, còn lo chi nữa?
Giải thoát đây rồi, tác ý đi!
***
Bài 7:
Buông xuống đi, hãy buông xuống đi!
Trò đời như mộng, có còn chi?
Tứ đại trả về cho tứ đại,
Thanh thản, an nhàn lúc phân ly.
***
Bài 8:
Buông xuống đi, hãy buông xuống đi!
Bất động, thanh thản, chẳng sầu bi.
Buông xuống đi, còn lo chi nữa?
Giải thoát đây rồi, buông xuống đi!
https://tuvienchonnhu.net/trich-luc/loi-day-cua-truong-lao-thich-thong-lac/buong-xuong-di/
***
Trưởng lão Thích Thông Lạc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét